Chính vì thế, khi Thierry Henry (ngôi sao số 2 ở thời kỳ hoàng kim nhất trong lịch sử của tuyển Pháp từ 1998 – 2006, chỉ sau Zinedine Zidane) nói trên tờ Le Parisien rằng “trong hơn 10 năm tôi chơi ở đội tuyển, chưa bao giờ Pháp là đội bóng không biết mình cần gì và muốn gì như bây giờ”, thì có thể tin rằng Les Bleus đã có một bộ mặt mới, khác xa đội bóng nhạt nhòa của những năm trước.
Tại VCK World Cup 2010, tuyển Pháp rơi xuống vực sâu khi bị loại ngay từ vòng bảng, chưa kể scandal nổi loạn của một nhóm cầu thủ dẫn đầu là Patrice Evra và Nicolas Anelka. Tổng thống Pháp khi ấy, ông Nicolas Sakorzy đã gọi đó là “nỗi nhục quốc gia”. Lẽ ra, Les Bleus đã không có mặt ở ngày hội bóng đá thế giới tại Nam Phi 4 năm trước, nếu không nhờ có pha chơi bóng bằng tay của Thierry Henry giúp Pháp vượt qua Ireland ở lượt trận play-off.
Pháp là quốc gia đa sắc tộc, ảnh hưởng sâu sắc đến đời sống xã hội cũng như bóng đá. Thành công của Les Bleus với thủ lĩnh gốc Algeria - Zidane (và trợ thủ Henry, cũng không phải người Pháp chính gốc) cũng nhờ lực lượng “ngoại Pháp”. Đấy chính là con dao hai lưỡi mà nếu thành công thì mọi rắc rối sẽ bị che khuất, còn khi thất bại thì chuyện nhỏ cũng sẽ xé ra to.
Định danh, vì thế, trở thành câu hỏi khó của một Les Bleus luôn phải trông cậy vào lực lượng cầu thủ gốc Phi chẳng hạn Paul Pogba, người được xem là tương lai của bóng đá Pháp nhưng cũng thuộc dạng đầy cá tính, rất mâu thuẫn kiểu Zidane. Pogba xuất sắc thì Pháp xuất sắc, hoặc ngược lại. Didier Deschamps biết rõ điều đó, nhưng ông không thể loại một cầu thủ quá tài năng như Pogba. Đây chính là người mở đường cho Pháp vượt qua ĐKVĐ châu Phi Nigeria trong một trận đấu rất khó khăn ở vòng 1/8 World Cup 2014.
Pháp, cũng giống các ứng viên sáng giá như Brazil, Đức, Argentina hoặc Hà Lan, đều không hoàn hảo. Tuy nhiên, Les Bleus không hề thua kém bất kỳ đối thủ nào về mọi mặt. Thậm chí, có thể xem đội bóng của Deschamps là đội có lực lượng dồi dào nhất và chất lượng nhất tại World Cup 2014. Qua từng trận đấu, Deschamps mạnh dạn thử nghiệm, sử dụng, thay đổi con người và chiến thuật. Kết quả: Pháp luôn có kế hoạch B, C, D, E và những cầu thủ “dự bị” đều sẵn sàng tỏa sáng (Giroud và Sissoko trận gặp Thụy Sĩ, Griezmann và Pogba trận gặp Nigeria). Les Bleus ở World Cup 2014 dựa vào sức mạnh tập thể nên việc Franck Ribery và Samir Nasri vắng mặt không khiến đội suy yếu mà ngược lại còn tăng tốc độ tấn công.
Chỉ trong vòng 4 năm qua 2 kỳ World Cup, Pháp từ vực sâu nhanh chóng lột xác vươn dần đến đỉnh cao. Có vô địch World Cup 2014 hay không, bóng đá Pháp cũng đã chuyển mình rõ rệt. Không còn những phần tử phá hoại như Nasri, Anelka, Ben Arfa, Menez. Một loạt ngôi sao trẻ nổi lên (Sakho 24 tuổi, Pogba và Varane 21, Griezmann và Mangala 23) là bộ khung cho Pháp làm chủ nhà Euro 2016. Trên hết, Pháp có một HLV tài năng, giàu uy tín, rất cá tính là Deschamps. Les Bleus đã tìm được hướng đi, đó mới chính là điều quan trọng nhất về lâu về dài. Giới hâm mộ đã bắt đầu trở lại tin Les Bleus, và cùng chờ xem đội sẽ tiến xa đến đâu tại World Cup 2014, không loại trừ sẽ là xa nhất có thể.