Không ai ở đất nước 200 triệu dân luôn luôn bị ám ảnh bởi trái bóng tròn muốn xem lại thất bại 1-7 của họ dưới tay những người Đức. Người Brazil sẽ ước gì những ký ức về trận thua đó cũng tan biến như đám bọt được phun ra trong mỗi tình huống đá phạt kia.
Đó là một bi kịch quốc gia, khi Julio Cesar, Maicon, đội trưởng David Luiz, Dante và Marcelo cùng chơi trận tệ nhất trong lịch sử ở trình độ này. Luiz ở đâu khi Toni Kroos đá phạt góc giúp Thomas Mueller ghi bàn đầu tiên? Và Dante ở đâu, Marcelo hay Maicon ở đâu khi Đức hoàn tất màn trình diễn ngoạn mục của họ?
Dante, trầm tĩnh và tinh tế khi khoác lên người chiếc áo của Bayern Munich, nhưng bỗng hóa thành kẻ mất hồn trong màu áo vàng. Có cảm giác anh chưa bao giờ chơi bóng đá khi lần lượt Miroslav Klose, Toni Kroos và Sami Khedira đâm chi chít những nhát dao lên trái tim người hâm mộ Brazil.
Mueller thoải mái ghi bàn như chỗ không người
Rốt cuộc, những màn than khóc vì sự vắng mặt của Neymar, những lời kêu gọi đoàn kết và quyết tâm, đều trở nên vô nghĩa. Họ đã thất bại hoàn toàn. “7 bước tới thiên đường”, Scolari đã nói thế trước khi giải đấu bắt đầu. Tất nhiên, ý ông chỉ 7 trận đấu để vô địch World Cup, không phải 7 bàn thua trước Đức. Brazil đã bước tới bậc thang thứ 6, nhưng rồi trượt chân và rơi thẳng xuống địa ngục.
Mục tiêu của họ là vô địch World Cup lần thứ 6, gắn ngôi sao thứ 6 lên chiếc áo vàng đẹp đẽ. Nhưng giờ phía trước Brazil chỉ là bóng đêm tăm tối. Big Phil Scolari sẽ phải trả giá. Ông chắc chắn sẽ bị sa thải. Thậm chí cả sự nghiệp huấn luyện của ông coi như đã “xong phim”.
Trước trận đấu, ông đã tìm cách khích lệ các cầu thủ khi nói rằng Luiz, một tay pha trò của ĐT Brazil, thường bắt chước ông trong các cuộc họp đội. Giờ thì không ai muốn bắt chước Scolari. Giờ ông sẽ phải tự hỏi tại sao lại nghĩ ra trò trao cho đồng nghiệp Joachim Loew một cái túi lưu niệm xinh xắn với logo của LĐBĐ Brazil trên đó, trước khi quốc thiều hai đội cử lên. Máy quay chỉ lướt qua, nhưng Loew rõ ràng là cười khẩy.
Scolari phải chịu trách nhiệm về thất bại của Brazil
Mặt đất như sụp đổ khi Brazil thủng lưới 5 bàn trong 29 phút vây hãm điên cuồng của Đức ở Mineirao. Lẽ ra mọi chuyện đã khác. Hàng thủ 4 người của họ, đều ở trình độ Champions League và đang khoác áo các CLB hàng đầu thế giới như Real Madrid, Bayern Munich, Chelsea và Inter Milan, lẽ ra phải làm tốt hơn thế này. Thật ra, họ chỉ cần xác định từ đầu là không dâng quá giữa sân, thì tỉ số ở hiệp 1 có lẽ chỉ là 0-0. Nhưng thay vì thế, họ chạy loăng quăng khắp nơi như những kẻ mất trí, thậm chí cả trước khi Thomas Mueller ghi bàn mở tỉ số cho Đức ở phút 11.
Những cầu thủ Brazil lẽ ra phải có đủ kinh nghiệm để biết rằng cuộc đua công thức I không kết thúc sau vòng đua đầu tiên, nhưng hóa ra không phải như thế. Họ đánh mất kỷ luật chiến thuật, cự ly đội hình và cả trận đấu quá nhanh, quá dễ dàng. Thật đáng hổ thẹn. Màn trình diễn của Luiz khiến người ta nhớ ngay lại nhận xét của Gary Neville về việc anh chỉ là “một cầu thủ PlayStation do cậu bé 11 tuổi điều khiển”.
Về phần những người Đức, đó là sự chuyên nghiệp tới tàn nhẫn, khi họ theo đuổi chức VĐTG đầu tiên từ năm 1990. Dẫn 5-0 trong 29 phút ở một trận bán kết World Cup, ngay sào huyệt đối thủ, và đối thủ lại là Brazil, có lẽ chỉ những người Đức mới làm được như thế!