Chuyện của Evaldino
Dù lòng còn “đau như cắt” bởi sắp sửa phải trả một số tiền quá lớn cho một cuốc taxi (150 reais, tương đương gần 1,5 triệu đồng), tôi vẫn “gắng gượng” thực hiện công việc quen thuộc của mình từ ngày tới Brazil: Hỏi người lái taxi - một người đàn ông da màu có vẻ mặt khá hiền lành - về World Cup, về bóng đá, về Selecao... Vẫn là những câu trả lời quen thuộc (yêu đội tuyển, không tới sân, vé đắt…) cho đến khi Evaldino, tên anh lái taxi, cho biết cầu thủ mà anh yêu thích nhất ở Brazil là Marcelo. Tại sao lại là Marcelo mà không phải Neymar, Oscar, hay Fred? “Vì đó là bạn tôi!” - Evaldino đáp lại một cách đầy tự hào.
Đó là một câu trả lời khó tin. Giữa Sao Paulo rộng lớn và đông đúc này, một trong những người đầu tiên chúng tôi gặp lại là bạn của Marcelo - hậu vệ trái hàng đầu thế giới? Nhưng câu chuyện cuộc đời của Evaldino thực sự đã khiến chúng tôi bị thuyết phục. Evaldino không phải là một “paulistano” (dân Sao Paulo), mà là một “carioca” (dân Rio), và chỉ có mặt ở Sao Paulo này vì sự xô đẩy của cuộc sống mưu sinh. Lái taxi cũng không phải là công việc mơ ước của Evaldino; anh ước ao trở thành một cầu thủ, như bạn anh, Marcelo.
Nhưng Marcelo là một trường hợp quá đặc biệt. Ở Brazil, những người như Evaldino thì mới nhiều, chứ như Marcelo là của hiếm. “Chúng tôi cùng ở Catete [ngoại ô phía nam Rio]. Nhà tôi cách nhà nó chỉ vài trăm mét” - Evaldino hồi tưởng. “Marcelo hồi nhỏ gầy còm, ít hơn tôi 2 tuổi. Nó thậm chí thấp bé gần nhất đội bóng phố tôi, nhưng rất nhanh và khéo. Nó đá futsal rất hay và thực sự đã đổi đời từ khi rời đường phố và được chọn vào đội futsal. Mẹ Marcelo là giáo viên, vì thế nó cũng được chăm chút hơn và đến lúc nó 13-14 tuổi gì đó thì nó chuyển đến ăn tập ở Fluminense và chúng tôi rất ít gặp nhau từ đó”.
Bóng đá: Giấc mơ đổi đời
Trong khi Marcelo đã nổi tiếng và trở thành triệu phú, còn bản thân phải hàng ngày vật lộn với gánh nặng cơm áo, nhưng Evaldino vẫn tự thấy mình là một người quá may mắn. Những người đồng đội trong đội bóng nhí năm xưa của Evaldino và Marcelo ở khu phố nghèo tại Catete giờ cũng chẳng biết còn ai. “Có 2 đứa đã chết vì ma túy. Một vài đứa ngồi tù chưa biết đến ngày nào ra. Marcelo thì quá ổn rồi. Cũng có đứa ra nước ngoài. Nói chung, mọi người phiêu bạt khắp nơi để mưu sinh” - Evaldino kể thêm. Phải nhờ cơ duyên đặc biệt, Evaldino mới trôi dạt tới Sao Paulo để làm cái nghề lái taxi ít tiền nhưng lương thiện này. Nếu cứ ở lại những khu ổ chuột tại Rio, Evaldino giờ này nếu không chết thì cũng đã trở thành tội phạm, sống cuộc sống chẳng biết đến ngày mai.
Chuyện của Evaldino, của Marcelo cũng là chuyện của hàng triệu đứa trẻ ở những khu ổ chuột Brazil. Cuộc sống khắc nghiệt cho chúng quá ít sự lựa chọn, và bóng đá gần như là con đường duy nhất mà chúng có thể đi theo nếu muốn đổi đời. Nhưng khi cả triệu đứa bé cùng theo đổi một giấc mơ, cuộc cạnh tranh bỗng trở nên quá khốc liệt. Số trụ lại được với cuộc chơi mỗi năm chỉ đếm trên đầu ngón tay, trong khi số phải trở lại với cuộc sống bí bách, với ma túy, với khẩu súng, lên tới hàng nghìn. Bản thân Marcelo, nếu không sở hữu tài năng đặc biệt khiến CLB Fluminense đứng ra “bảo lãnh”, thì cũng đã phải từ bỏ bóng đá vì nghèo.
Nhưng dẫu vậy, Evaldino vẫn tin rằng sự khắc nghiệt của cuộc sống ở những khu ổ chuột có lợi cho bóng đá Brazil. Cái nghèo, cái đói hàng ngày đã trui rèn cho các cậu bé một thần kinh thép, trong khi những cuộc chiến một mất một còn trên các sân bóng ổ chuột cho chúng những kỹ năng hơn người. Ở lại đó thì chết, nhưng ra được khỏi đó, nếu không thành ngôi sao như Marcelo thì ít nhất cũng sống được. Như Evaldino...
Marcelo ước mơ làm... lính cứu hỏa
Marcelo sinh năm 1988, là con một cô giáo ở Catete, phía nam Rio de Janeiro. Hồi nhỏ, Marcelo là một siêu sao... futsal trong phố. Anh không sống trong khu ổ chuột nhưng bạn bè thì hầu hết toàn trong đó. Theo tiết lộ của Evaldino, Marcelo là một vũ công siêu hạng và đặc biệt, trước lúc chuyển đến Fluminense và theo nghiệp cầu thủ, ước mơ của hậu vệ này là trở thành một lính cứu hỏa!