Cũng chẳng có cuộc cách mạng nào về chiến thuật, không có xu hướng mới mẻ hoặc chi tiết tuy nhỏ nhưng độc đáo nào, như chính đội Bỉ từng làm cách đây hơn 30 năm (hồi đầu thập niên 1980, Quỷ đỏ trong tay HLV Guy Thys khai thác bẫy việt vị một cách đặc sắc, được cả thế giới ghi nhận).
Cũng có rất nhiều cái hay, dĩ nhiên rồi. Nào là Eden Hazard xuất sắc, nào là trận thắng ngược Nhật Bản sau khi bị dẫn đến 2 bàn ở giai đoạn knock-out, hoặc cách chơi hợp lý giúp họ quật đổ Brazil. Họ vượt qua vòng bảng với 3 trận toàn thắng. Nhưng tóm lại, đấy đều chỉ là những ưu điểm chung chung. Giải đấu nào mà không có một hoặc vài đội “xuất sắc một cách chung chung” như vậy. Suy cho cùng, bóng đá là môn thể thao đối kháng, và khi một đội thất bại thì lẽ đương nhiên là thiên hạ sẽ nhìn vào đội ngược lại và thấy rằng đội ấy... gì cũng hay.
Kết quả luận anh hùng. Quy luật đáng ghét này đã không ít lần chi phối cuộc chơi một cách lạnh lùng. Các cầu thủ Bỉ đã tận hưởng những lời khen khi thắng Brazil rồi. Lúc ấy, có bao nhiêu người bảo họ may mắn (hoặc Brazil quá xui), bao nhiêu người cho rằng Bỉ thắng chủ yếu nhờ Brazil không có Casemiro? Và đã vậy, nếu như bây giờ người ta chỉ ra rằng Bỉ - cụ thể hơn là “thế hệ vàng” tài năng nhất trong lịch sử bóng đá Bỉ - rút cuộc... chỉ đến thế, thì cũng là lẽ công bằng mà thôi.
Trong cái thời buổi bóng đá đỉnh cao luôn ngồn ngộn về thông tin, cuồn cuộn về diễn tiến, và đầy ắp tranh cãi này, hãy cứ hình dung: bạn nhớ gì về đội tuyển Bỉ của Roberto Martinez trong vài năm nữa? Nếu không có điều gì quá ư đặc biệt để phải nhớ mãi, thì hãy kết luận ngay từ bây giờ: cũng thường thôi! Có thể nuối tiếc, tùy sự hâm mộ hoặc nhãn quan riêng của mỗi người. Nhưng không bao giờ là một sự bất công, khi đội tuyển Bỉ như thế đã phải dừng chân ở vòng bán kết World Cup 2018.
Bỉ hay lắm, xin nhắc lại. Nhưng họ chưa hay đến mức phải được số đông nhìn nhận như một “ứng cử viên vô địch World Cup”. Riêng chỗ này, ai muốn tranh cãi cứ việc nhìn vào biểu giá cá cược trước lúc bóng lăn. Đấy là chuyện “tiền tươi thóc thật” của thị trường cá cược (ở những nơi đã được pháp luật công nhận), không phải chỗ để tranh luận bằng cảm xúc. Cái hay của Bỉ đã tiến được đến chỗ “một 9 một 10” so với cái hay của những nhà vô địch đích thực? Và cho dù như thế thì phải là sao để “9 vượt qua 10”? Hãy hỏi các VĐV chạy nước rút ở trận địa đỉnh cao, khi họ chỉ thua đối thủ 1% giây và mãi mãi không thể vô địch.
Bỉ vẫn chưa bao giờ vô địch EURO (như Hy Lạp, Đan Mạch, Bồ Đào Nha, Hà Lan, Liên Xô - các đội chưa hoặc sẽ không bao giờ có hy vọng vô địch World Cup). Vậy nên, khách quan mà nói thì họ đã thành công lắm rồi, tại World Cup này. Việc phải làm bây giờ là hãy duy trì hình ảnh tốt đẹp bằng một trận đấu “xem được”, từ cách chơi cho đến tinh thần, thái độ, trong trận tranh hạng 3. Đội bóng của Martinez chưa đủ tư cách để tỏ ra thất vọng và có thái độ buông bỏ trong trận đấu tranh giải “an ủi”.