Ibra là ngôi sao lớn, nếu như không muốn nói là lớn nhất trong số những ngôi sao... chưa từng giành Quả bóng vàng. Cảm xúc mà Ibra mang lại trong những pha bóng quả là độc nhất vô nhị, như chính anh tự hào. HLV Arsene Wenger bảo Ibra hay hơn cả Ronaldo, đấy là một ý kiến rất đáng trân trọng. Ibra xứng đáng với sự vinh danh ấy.
Vậy tại sao Ibra hay thế, đi đến đâu vô địch đến đó lại không không được vinh danh trong những cuộc bình chọn? Câu trả lời quá đơn giản: anh đá không giỏi trong những giải đấu quốc tế từ cấp độ CLB cho đến đội tuyển. Mà những giải thưởng cá nhân (trước khi Messi xuất hiện và giành 4 Quả bóng vàng) vẫn luôn nhìn vào những giải đấu lớn như một thước đo đẳng cấp. Ibra không tỏa sáng ở đó, ánh sáng của những cuộc bình chọn không chiếu rọi đến anh là phải.
Ibra rời Inter, Inter lập tức vô địch Champions League. Ibra sang Barcelona, năm ấy đội bóng Catalan thua chính Inter tại bán kết. Mùa bóng trước và sau đó, khi Ibra không ở Camp Nou, Barca là ông vua của châu Âu. Tình cờ hay không tình cờ? Từ Ajax Amsterdam đến Juventus, sang Inter, Barca rồi bây giờ là PSG, Ibra đã tạo ra bao nhiêu dấu ấn khi ra chơi tại Champions League. Có đấy, nhưng những tiếng thở dài vẫn nhiều hơn.
Kết quả? Thụy Điển đều bị loại sớm và anh trở về nhà mà không ghi được bàn nào. Còn World Cup 2010? Anh thậm chí còn không được dự vì Thụy Điển chỉ xếp thứ 3 ở vòng loại, dưới... Bồ Đào Nha của chính Ronaldo.
Các CĐV có thể sẽ cảm thấy thiếu thiếu, các trang web - như thông lệ - sẽ lập ra một đội hình gồm những ngôi sao vắng mặt tại World Cup và Ibra sẽ là... người nổi nhất trong đội hình ấy. Thế thôi. World Cup không CẦN Zlatan, World Cup cũng không NHỚ Zlatan. Bạn chỉ nhớ những người đã để lại ấn tượng sâu đậm với mình, chứ đâu nhớ những kẻ đi ngang qua rồi... thôi. Mỗi kỳ World Cup đón 32 đội đến dự, mỗi đội lại mang đến 23 con người. Nhớ sao cho hết.
Có chăng là Ibra sẽ nhớ World Cup . Năm nay anh đã 32 tuổi, đang đạt phong độ rực rỡ nhất nhì trong sự nghiệp. Huống chi Brazil lại là nơi hun đúc giấc mơ làm cầu thủ của anh. Trong cuốn tự truyện tuyệt vời mà Ibra đã xuất bản, anh bảo mình chả biết Thomas Ravelli (người hùng của Thụy Điển tại World Cup 1994) là gã nào bởi tuổi thơ của anh chỉ có Ronaldo, Romario và Bebeto mà thôi. Đến Brazil, có cơ hội được gặp mặt những thần tượng ấy (dù họ đã... già) là một giấc mơ mà Ibra không bao giờ muốn bỏ lỡ. Hơn nữa đây cũng đã là cơ hội cuối cùng để Ibra đến với một kỳ World Cup. 4 năm nữa anh đã 36 tuổi mất rồi.
Vậy thì... cháy lên nào Ibra. Thụy Điển bị đánh giá yếu hơn Bồ Đào Nha, trọng trách của Ibra càng nặng nề hơn rất nhiều so với Ronaldo. Còn chuyện World Cup có nhớ anh không thì... đừng lo làm gì. World Cup chưa từng nhớ Eric Cantona hay George Weah. Không ai nhớ những người vắng mặt đâu.