- Cao 1m93, nặng 92 ký, kể ra trông anh cũng ngon lành cành đào đấy chứ?
- Hồi chíp hôi tôi thấp bé nhẹ cân lắm, thậm chí cu em trai 16 tuổi lúc đó còn cao hơn tôi. Đến mùa Hè của tuổi 17, tôi bỗng nhiên cao thêm 18cm. Còn về sức khỏe thì cũng nhiều bệnh lắm, đầu gối không ngon này, háng có vấn đề này, chưa kể một rổ bệnh nữa. Lúc gia nhập đội Groningen năm 2010, tôi phải mất 6 tuần điều trị thì mới đủ sức ra sân.
Khi 16 tuổi, tôi bị coi là một hậu vệ phải chậm chạp và không đủ sức đá trung vệ. Mọi thứ chỉ khá hơn khi tôi đá cho đội U19 và được đeo băng thủ quân. Rồi sau giai đoạn lên đội U23, mọi thứ mới tốt dần lên. Thời đó, tôi toàn phải đạp xe tới chỗ tập chứ làm gì có tiền mà mua xe. Này biết không, hồi 16 tuổi, tôi còn phải đi rửa bát thuê cho một nhà hàng ở Breda đấy nhé.
Lúc ấy, cứ thứ Hai, Ba, Năm thì tập luyện, thứ Bảy ra sân còn thứ Tư và Chủ nhật thì đi rửa bát từ 6 giờ tối đến tận nửa đêm. Làm việc chăm chỉ lắm cũng chỉ được trả 350 euro mỗi tháng, nhưng với tôi thế là quá ngon lành rồi. Có tiền, tôi hay mời bạn đi ăn McDonald. Nói chung, không có tiền thì sống vất vả lắm.
Van Dijk thời gia nhập Groningen năm 2011
- Ăn nhiều đồ của McDonald nên anh bị bệnh ruột thừa và rối loạn tiêu hóa à?
- Tôi phải nằm viện 13 ngày cơ đấy, giờ nghĩ lại vẫn thấy đau. Do chứng đau ruột thừa cấp tính mà, mà đau ruột thừa gì mà lan sang cả dạ dày. Hôm đấy đúng là ngày cá tháng Tư, nghĩ cứ như một trò đùa. Chắc do cơ địa tôi thôi chứ bao nhiêu người ăn McDonald có sao đâu. Nhưng kể ra thì tôi ăn uống cũng không được lành mạnh lắm, dù sao, nhìn thấy miếng thịt bò nướng xèo xèo, đứa nào chả thèm. Nhỉ.
Sau 13 ngày điều trị và húp cháo với sữa, tôi mới bình phục. Ngay hôm ra viện, tôi chạy thử 10m thế mà thở dốc phì phò. Phải 1 tháng sau tôi mới tập luyện bình thường để phục hồi cơ bắp. Và sau đó là mùa giải đầu tiên đầy đủ của tôi cùng Groningen trước khi chuyển sang Celtic.
Southampton, nơi Van Dijk bắt đầu xây dựng danh tiếng
- Thế mà cũng được Liverpool chiêu mộ nhỉ?
- Ôi chuyện dài lắm. Tôi đá cho Celtic 2 năm rồi chuyển sang Southampton. Đá tiếp ở đây 2 mùa nữa tôi mới được Liverpool đề nghị. Lúc đầu, phía Southampton tố cáo Liverpool tiếp xúc tôi trái phép, thế nhưng, 6 tháng sau họ bán ngay với giá 75 triệu bảng.
Được đá cho Liverpool sướng lắm, như kiểu đổi đời nhờ trúng xổ số Megaball vậy. Hồi đó tôi vừa trở lại sau 8 tháng dưỡng thương. Nhớ nhất là ở trận chung kết Champions League 2017 giữa Juventus và Real Madrid tại Cardiff, tôi đến xem mà được bao nhiêu fan của Liverpool xin chữ ký. Sướng suýt nổ mũi ấy.
Van Dijk có thể đốt cả ngày trong Disneyland
- Anh có bạn thân nào không?
- Có chứ, một thằng bạn thân con chấy cắn đôi từ hồi tấm bé, chứ không phải thân kiểu thân ai người ấy lo. Chúng tôi chơi với nhau từ năm 12-13 tuổi, giờ đây chúng tôi làm bố rồi nhưng vẫn cứ thân. Ngoài ra, tôi còn có gia đình nữa. Gia đình có tầm quan trọng lớn nhất đối với tôi. Bố mẹ, anh chị, vợ con… đều rất quan trọng.
- Anh là người Hà Lan gốc Surinam đúng không?
- Nhìn tóc tôi là biết mà, tóc giống hệt Gullit ấy chứ. Mẹ tôi là người Surinam xịn, còn bố tôi là người Hà Lan thuần chủng. Tôi rất tự hào về nguồn gốc của mình, nói thật chứ, bóng đá Hà Lan mà không có các cầu thủ gốc Surinam thì vứt. Patrick Kluivert, Ruud Gullit và Clarence Seedorf… đều có đóng góp lớn cho bóng đá Hà Lan. Cứ có thời gian rảnh dài dài là tôi đưa mẹ về thăm xứ sở.
- Có phải thần tượng của anh là Chuột Mickey không?
- Đúng rồi, tôi cực kỳ mê chuột Mickey, phim của chuột Mickey và luôn thèm được vào Disneyland để chơi. Cứ vào thế giới này là tôi biến thành một con người khác, vui tươi, hồn nhiên và nhí nhảnh, có thể chơi ở đó cả ngày. Như kiểu một thằng bé to xác vậy.
Lần đầu tiên tôi đi Disneyland là năm lên 6 hay 7 tuổi gì đó. Vé vào đắt lắm nên không được đi nhiều. Phải đến khi có vợ con, gia đình tôi mới thường hay đến đó chơi cho bõ. Con tôi chơi chả mấy, chủ yếu là tôi chơi. Giờ ai mà cho vé là tôi đi đến đó chơi ngay.
Van Dijk không giấu tham vọng trở thành huyền thoại của The Kop
- Anh có thích xem TV không?
- Đúng món tủ rồi, nhất là thể loại phim truyền hình dài tập. Tôi có thể ngồi cả ngày xem bộ "Vượt Ngục". Tôi xem serie này tới 8 lần. Một serie khác cũng hấp dẫn là "Trò chơi vương quyền". Anh có theo dõi bộ này không? Hay cực, xem phê pha không tưởng.
- Thế ở nhà anh TV chắc phải nhiều lắm nhỉ?
- Đương nhiên, nhà to không bằng TV to. Tôi ở nhà là cứ lăm lăm điều khiển TV, nhất định không nhường ai cái này hết.
- Anh có thích mạng xã hội không?
- Thôi hãi mạng mẽo lắm. Tôi thích sự riêng tư, chứ không thích khoe cả phòng ngủ lên Facebook hay Twitter giống người khác. Sống thật còn không ăn ai nữa là sống ảo.
- Anh có thích trở thành huyền thoại của Liverpool không?
- Có chứ, nếu tôi mà là huyền thoại thì thật tuyệt. 100 năm sau người ta vẫn nhắc về tôi như kiểu Alan Hansen hay Steven Gerrard vậy. Nhưng Liverpool là đội bóng lớn, có nhiều tài năng nên kiếm được suất huyền thoại ở đây kể ra cũng hơi khó. Nhưng đây là đội bóng của đời tôi.