V.League đã về đích. Mùa giải này dài kỷ lục vì liên tục phải nhường chỗ cho hoạt động của các ĐTQG. Trên hành trình đó có quá nhiều điều để nói. Có lúc vui, có lúc buồn, có sự cố, có không hài lòng, thậm chí là tranh cãi, phản biện nhưng rút cuộc, giải đấu cũng phải khép lại với việc phân định ngôi thứ.
Bóng đá là cuộc chơi mà ở đó sự cạnh tranh, ganh đua là thước đo để khẳng định sự ưu việt và đẳng cấp. Khái niệm mạnh-yếu, đúng-sai, tham vọng hay an bài được thể hiện rõ ràng, minh bạch. Cái Tôi được thừa nhận và vinh danh trong sân chơi của những người đàn ông đầy tham vọng và mưu lược. Và hôm nay, trong cuộc chiến cuối cùng, tinh hoa và bản lĩnh của họ phải được phát tiết.
Câu hỏi muôn thủa cần được giải đáp trong mỗi cuộc chơi là ai sẽ vô địch? Đó có phải là FLC Thanh Hóa bao năm vẫn đeo đuổi cơn khát vinh quang? Đó là Hà Nội FC hào hoa trong lối chơi và biết cách thể hiện đúng lúc? Và đó có phải là Quảng Nam FC chơi thứ bóng đá của tự trọng và khát vọng khẳng định.
Trong bất cứ cuộc chơi nào, khi hạ màn ta luôn nhắc đến người chiến thắng. Và đến giờ, đội bóng nào trong số 3 ứng viên kể trên đăng quang cũng đều xứng đáng. Nhưng sẽ tuyệt vời hơn và cũng cần phải nói lời cảm ơn dành cho những đội bóng vốn không đủ lực đua vô địch nhưng vẫn dấn thân đến tận giây phút cuối.
Bởi, bóng đá là sân chơi tập thể, vinh quang chung được kiến tạo bởi nhiều người, nhiều đội bóng chứ không chỉ là những nhà vô địch. Vậy thì, cứ xả thân, cứ cháy đến tận vòng đấu cuối để rồi chuẩn bị cho tham vọng mùa sau. Cái cách mà các đội bóng kết thúc ngày hôm nay sẽ mở ra cánh cửa cho mùa giải mới.