Không một ai biết lý do vì sao Pep lại không thích Yaya Toure và tìm cách bán anh sang Man City ngày trước. Trong thời gian làm việc cùng nhau, Toure luôn chơi tốt. Khi Pep nảy ra phát kiến kéo tiền vệ trung tâm xuống đá trung vệ, Toure chính là người được ông thử nghiệm đầu tiên. Trận chung kết Champions League 2009 mà Barca hạ Man United 2-0 để vô địch, đồng thời hoàn tất cú “ăn ba”, Toure chính là người đá cặp trung vệ với Gerard Pique. Còn Carles Puyol đá hậu vệ phải.
Nhưng sự vươn lên quá nhanh của Sergio Busquets buộc Pep phải hy sinh Yaya Toure, cũng có thể vì ông sợ cái tôi của tiền vệ người Bờ Biển Ngà sẽ làm ảnh hưởng đến bầu không khí trong đội. Khi Pep đẩy đi những Ronaldinho, Samuel Eto’o hay sau này là Zlatan Ibrahimovic, tất cả cũng chỉ là vấn đề “cảm giác” ấy mà thôi.
Suốt một thời gian dài, người ta chỉ trích Pep không ít vì cách dụng quân ấy. Trong tự truyện của Zlatan Ibrahimovic, Pep hiện lên như một kẻ độc tài, không chịu lắng nghe ý kiến của các ngôi sao, thậm chí còn không đủ dũng khí để đối thoại. Rồi vụ lùm xùm với các bác sĩ ở Bayern, việc thanh trừng bộ ba thủ quân Joe Hart, Vincent Kompany và Yaya Toure tại Man Ctiy cũng làm cho người ta tin vào việc Pep có định kiến với những công thần.
Thế nhưng khi Man City nhọc nhằn vượt qua Palace, Kompany và Toure đều có tên trong đội hình chính, thậm chí còn chơi tốt. Hóa ra định kiến của Pep không lớn như người ta nghĩ, và ông cũng dẹp bỏ sự kiêu hãnh để chọn lại những người mà ông từng phủ nhận.
Đấy là sự chuyên nghiệp đáng trân trọng ở xã hội tây phương. Tôi có thể không thích anh, nhưng không có nghĩa là tôi phủ nhận mọi thứ anh làm. Pep từng tuyên bố sẽ loại Toure nếu như anh không chịu xin lỗi vì những bình luận không đúng mực của người đại diện Dimitri Seluk. Toure đã xin lỗi, và đúng lời hứa, Pep cho anh một cơ hội.
“Tôi không phải là người quyết định cho Toure trở lại, chính thể hiện của anh ấy quyết định điều ấy, Pep trả lời phỏng vấn sau trận, rất đàn ông. Ông không thể hiện sự ban ơn và buộc Toure phải nhớ ơn mình. Ông chỉ đơn giản là làm một việc đúng: thừa nhận những nỗ lực của cấp dưới. Nếu ai cũng có một vị sếp như vậy, có lẽ người ta sẽ chỉ tập trung vào công việc của mình, thay vì phát huy khả năng... nịnh nọt.
Pep đang “nếm mùi” Premier League, với tất cả những khó lường của nó. Nhưng ông cũng đã làm rất tốt trong việc phát huy tận cùng nguồn lực mình có. Kompany và Toure đã có thể trở lại, Hart hoàn toàn có thể nghĩ đến việc lấy lại vị trí trong khung gỗ nếu anh chịu thay đổi lối chơi để phù hợp với yêu cầu của Pep.
Sự trở lại cảm xúc của Toure cũng là lời gợi ý tuyệt vời dành cho Jose Mourinho. Nếu Pep bỏ qua một bên định kiến và lòng kiêu hãnh để gọi lại Toure, tại sao ông không thử trao cho Bastian Schweinsteiger một cơ hội. Tiền vệ người Đức vẫn đang miệt mài tập luyện và dù có đến 5 đề nghị từ MLS, anh vẫn muốn được đá chính thêm nữa trong màu áo của Man United.
Nhỏ hơn Toure 1 tuổi, Schweinsteiger là nhà vô địch thế giới, đã giành mọi vinh quang có thể ở cấp CLB. Một cầu thủ với kinh nghiệm dường ấy mà không dùng, Mourinho đang khước từ những nguồn lực mà mình hiện có. Đấy là thứ mà ông cần phải tự vấn trước khi đổ lỗi cho vận rủi như sau trận hòa Arsenal mới đây.