Chẳng ai có thể níu giữ quá khứ. Rooney và M.U đã từng có những năm tháng hào hùng nhưng giờ mọi thứ không còn thế nữa. Có lẽ trong thâm tâm, anh vẫn luôn mong chờ tới ngày được trở lại đỉnh cao phong độ, là một sát thủ hàng đầu ở các sân chơi đẳng cấp.
Nhưng rồi sự chỉ trích, chấn thương và tuổi tác cứ kéo Rooney ra xa khỏi quỹ đạo, đến tận một ngày anh nhận ra mình không thể trở về điểm xuất phát. Nhưng cuộc sống là vậy và với một người từng trải như Rooney, anh đã chứng kiến đủ nhiều để biết đâu là khoảnh khắc của mình.
Chỉ cần một câu mở đường của Van Gaal, Rooney xuống chơi tiền vệ năng nổ như thể mình sinh ra cho vị trí đó trong trận bán kết FA Cup với Everton. Hình ảnh nhiệt tình đó đối lập với bộ mặt nhợt nhạt hồi đầu mùa, nơi mà người ta mắc mệt khi phải luân chuyển anh từ tiền đạo xuống hộ công, rồi ngược lại.
Tâm lý. Rooney đã chuẩn bị xong tâm lý. Đó có lẽ là khác biệt lớn lao nhất giữa 1 cầu thủ tầm thường và 1 siêu sao đẳng cấp. Rooney đủ tự tin để ghi bàn vào lưới Arsenal năm 17 tuổi và cũng đủ hiểu mình chỉ còn cách xuống chơi tiền vệ để kéo dài sự nghiệp những ngày Hè của tuổi 30.
Rooney trong trận đấu với Everton
Chơi ở đâu có thực sự quan trọng? Với ai khác thì không rõ nhưng Rooney thì CĐV Quỷ đỏ nào cũng hiểu. Một khi đã chấp nhận hy sinh, anh có thể cống hiến tất cả. Từ máu, nước mắt đến tâm hồn còn có thể mang ra chiến đấu, há gì một vị trí nhỏ nhoi có thể ngăn anh sát cánh cùng đồng đội.
Marcus Rashford, Anthony Martial, Jesse Lingard, những đồng đội trẻ của Rooney quá tài năng. Với tư cách là một người có trách nhiệm và thâm niên lâu nhất tại Old Trafford lúc này, Rooney không muốn chặn đà phát triển của họ để giành lấy một suất đá chính về mình.
Gộp mọi mối lo toan trong nhiều đêm nằm trên giường bệnh suy nghĩ, có lẽ Rooney đã thông suốt. M.U có vận mệnh của mình và Rooney cũng có con đường riêng phải đi. Ở tuổi 30, mọi thứ trưởng thành và dễ dàng hơn. Hình ảnh một Rooney tận tụy và hiệu quả cuối cùng cũng đã trở lại.