Bởi, ngay ở lúc khó khăn nhất, bị dồn nén cảm xúc nhất thì chúng ta vẫn bỏng cháy một một niềm tin mãnh liệt rằng, U23 Việt Nam sẽ vượt qua định mệnh!
Thêm một lần nữa, chúng ta trắng tay trong cuộc đối đầu với người Mã. Thất bại này mang đến nỗi đau có hình và biết bao tiếc nuối. Đau là bởi, U23 Việt Nam đã không thể vượt qua chính mình. Họ không đủ bản lĩnh để vượt qua những thời khắc quyết định. Hay nói cách khác, các cầu thủ của chúng ta không có đủ sự lạnh lùng và tinh tế cần thiết để giành lấy cho mình lợi thế.
Hơn một lần tại SEA Games lần này, U23 Việt Nam đã được đặt ở thế cửa trên. Chúng ta kiểm soát bóng nhiều hơn, tấn công nhiều hơn, nhưng nghiệt một nỗi, bàn thắng cứ mãi không đến! Các phương án tấn công của U23 Việt Nam luôn thiếu sự sáng tạo và độ lạnh cần thiết. Những cầu thủ mà chúng ta đặt rất nhiều kỳ vọng thì rút cuộc họ lại không còn là chính mình. Để rồi, chỉ cần vài ba đường phản công, hoặc những pha bóng tưởng chừng vô hại, U23 Việt Nam đã phải trả giá bằng cả giấc mơ của mình.
Trong bóng đá, chân lý thuộc về kẻ chiến thắng. Thế nên, khi thất bại, mọi lý giải dù hợp lý và tròn trịa đến đâu cũng trở thành vô nghĩa. Điều mà bóng đá Việt Nam cần nhất lúc này là phải nhìn thẳng vào cú ngã vừa qua. Rằng, đằng sau nỗi buồn thất bại là những bài học cần được rút ra để bóng đá Việt Nam sớm trở lại với đường ray chiến thắng?
Với U23 Việt Nam, SEA Games 27 đã chính thức khép lại! Đó là một sự thật không thể khác. Nhưng nếu muốn trở lại SEA Games với một diện mạo khác, tư thế khác, thì ngay lúc này đây, bóng đá Việt Nam cần quên đi nỗi buồn thất bại. Quên không có nghĩa là trốn tránh. Mà chúng ta cần phải dành thời gian để hành động!