Chỉ 1 ngày sau khi Arsenal bị loại tâm phục khẩu phục trước lối chơi khoa học của Bayern Munich, tới lượt Man City ra về không kèn trống sau chuyến hành quân tới “thánh địa” Nou Camp. Như vậy là 2 trong tổng số 4 đại diện ưu tú nhất của bóng đá Anh đã chia tay giải đấu hàng đầu châu lục. Vậy cơ hội nào cho 2 cái tên còn lại?
Về lý thuyết, cả M.U và Chelsea đều là những nhà cựu vô địch Champions League, tức là sẽ nghiễm nhiên dày dạn và lì lợm hơn so với Arsenal lẫn Man City. Tuy nhiên, thực tế lại hoàn toàn khác. Quỷ đỏ dưới tay David Moyes chỉ còn là một đội bóng trung bình khá, chưa chút kinh nghiệm tại trời Âu. Có chăng, chỉ có The Blues của Jose Mourinho là thực sự đáng chờ đợi.
Thất bại 0-2 trên SVĐ Georgios Karaiskaki của Olympiakos tại lượt đi vòng 1/8 chưa đẩy M.U tới cơn tuyệt vọng như Man City hay Arsenal đã trải qua, nhưng cũng là một trở ngại không dễ vượt qua. Về sân nhà, M.U sẽ có nhiệm vụ đánh bại nhà ĐKVĐ Hy Lạp với cách biệt nhiều hơn 2 bàn nếu muốn giành quyền đi tiếp. Mà ai cũng biết, thầy trò Moyes tấn công thiếu ý tưởng đến thế nào, chưa kể trước mắt họ còn cuộc tiếp đón Liverpool hứa hẹn nhiều rủi ro.
M.U của Moyes không xứng được đặt nhiều kỳ vọng
Chelsea có quyền lạc quan hơn nhiều. Họ đã kiếm được trận hòa có bàn thắng ngay trên “chảo lửa” Turk Telekom (1-1). Trận lượt về diễn ra tại Stamford Bridge và lại có lợi thế bàn thắng sân khách sẽ là cơ sở để thầy trò Mourinho tự tin triển khai lối chơi chắc chắn quen thuộc của mình. Một khi Chelsea đã chủ động, không dễ để Galatasaray làm nên bất ngờ trước họ.
Như vậy là trong 4 đại diện của bóng đá Anh lọt vào vòng loại Champions League năm nay, chỉ còn mình Chelsea là đáng được chờ đợi. Nhưng hãy cẩn thận, bởi tinh thần của người Thổ chưa bao giờ bị đánh giá thấp. Trường hợp xấu nhất, vòng tứ kết hoàn toàn có thể sẽ "sạch bóng" người Anh. Đã qua rồi cái thời mà Premier League, với ngân sách vượt trội so với các giải VĐQG khác, “làm mưa làm gió” tại đấu trường cúp danh giá nhất cựu lục địa.
Khi ấy, với 2 ngọn cờ đầu M.U và Chelsea, thêm cả Arsenal và Liverpool từng khiến mọi “đại gia” ngoại quốc phải run sợ. Quá khứ hào hùng ấy đã trôi qua cùng với sự nổi lên của hàng loạt các CLB “nhà giàu” khác, thêm vào đó là tác động không nhỏ của khủng hoảng kinh tế và đặc biệt là bộ luật Công bằng tài chính. Chưa kể, sự biến mất của Sir Alex Ferguson cũng khiến bữa tiệc Champions League thiếu hẳn đi một “gia vị Anh” độc đáo.
Không phủ nhận rằng Premier League lúc này vẫn rất hấp dẫn, nhưng các “đại gia” của giải đấu này đã không còn đủ tiềm lực tài chính để làm cho chính mình trội hơn hẳn so với phần còn lại của châu Âu, nếu không muốn nói là họ dường như đang thất thế toàn diện trước cách làm bóng đá khoa học hơn của người Tây Ban Nha và Đức.