Thống kê đáng chú ý nhất từ trận đấu hôm Chủ nhật ở Old Trafford là việc Man United đã có 82 quả tạt nhưng lại không ghi nổi bàn nào từ đó, số quả tạt mà một đội thực hiện nhiều nhất trong một trận kể từ khi thống kê được theo dõi vào đầu mùa 2006/07.
Đó luôn là cách Moyes chỉ đạo. Ông thích tung ra hàng loạt quả tạt và ưu tiên các cầu thủ chạy cánh, nhưng chất lượng của những đường tạt bóng đó hôm Chủ nhật là rất tệ. Man United có một cầu thủ tạt bóng giỏi là Antonio Valencia, nhưng anh không đạt phong độ tốt. Còn những đường tạt bóng của Ashley Young hay Rafael đều chỉ gây thất vọng.
Nhưng điều quan trọng không phải là ở việc cải thiện chất lượng các quả tạt, điều quan trọng là bạn không bao giờ tưởng tượng được Man United chỉ biết một cách để tìm kiếm bàn thắng là tạt bóng. Với những cầu thủ như Wayne Rooney, Robin van Persie và Juan Mata, bạn hẳn phải nghĩ họ đã chơi bóng khác. Man United có những phẩm chất khác để chơi một thứ bóng đá hấp dẫn hơn nhiều.
Dễ hiểu là Moyes muốn gây ra nhiều sức ép cho đối phương trong vòng cấm, nhưng Fulham đơn giản đối phó bằng cách dồn 9 cầu thủ vào khu cấm địa và phá bóng ra. Sau trận đấu, HLV Fulham Rene Meulensteen bình luận cách tiếp cận của Man United là dễ đoán và dễ đối phó. Fulham tỏ ra chuẩn bị trước khá tốt, và các trung vệ cùng tiền vệ trung tâm của họ đã giành chiến thắng trong hầu hết các pha không chiến. Họ không chơi đẹp, nhưng hiệu quả.
Và khi Fulham có bóng, họ thật sự có thể gây ra tổn thương cho đối thủ, dù không chơi tốt. Thật khó hiểu là một đội bóng ở đẳng cấp như Man United có thể bị xử lý dễ dàng như thế bởi một đội ở cuối bảng xếp hạng, và Fulham đã làm được, dù họ cũng chơi kém. Đó lẽ ra là trận đấu mà Man United phải thắng đậm và thu hẹp khoảng cách với tốp 4, nhưng họ đã không làm được.
Trong khi Man City và Liverpool tạo ra những cơ hội ghi bàn khá dễ dàng, Man United đang rất chật vật. Còn quá sớm để cho rằng những vấn đề của Man United là do sự hạn chế của Moyes. Chúng ta phải cho ông thêm thời gian cũng như chờ đợi ông mang về thêm những cầu thủ của chính mình và những gì diễn ra trước Fulham có lẽ không phải là tương lai ở Old Trafford. Có lẽ HLV người Scotland chọn cách tiếp cận đó vì ông biết Fulham phòng ngự kém và muốn gây sức ép liên tục lên đối thủ. Nhưng vấn đề ở chỗ đó là thứ sức ép không mấy đáng sợ.
Man United có nhiều cầu thủ giỏi để triển khai một lối chơi tấn công biến hóa ở trung lộ, những người như Januzaj, Rooney, Van Persie và Mata, nhưng họ không có một hàng tiền vệ đủ mạnh để hỗ trợ cho những người đó và chơi thứ bóng đá tham vọng hơn. Juan Mata vẫn là một hợp đồng lớn đáng chờ đợi, nhưng còn nhiều vị trí khác trong đội hình cần được tăng cường đã không nhận được sự quan tâm thích đáng vào tháng 1. Việc Wayne Rooney thường xuyên phải lùi về 50-70 mét hỗ trợ phòng ngự là một dấu hiệu rất đáng lo ngại.
David Moyes cần những cầu thủ mới. Ông cần 2 tiền vệ trung tâm cơ động có thể chơi kỹ thuật và có thể lực tốt. Nhưng ông cũng cần học cách giúp các cầu thủ hiện giờ tiến bộ, như Roberto Martinez hay Brendan Rodgers đang làm. Một ví dụ quan trọng là sự khác biệt của Ross Barkley ở Everton mùa trước, dưới thời Moyes, và mùa này, dưới thời Martinez.
Có thể HLV người Scotland có những mẫu cầu thủ ưa thích của riêng ông, có thể ông không thích các cầu thủ chơi kỹ thuật, nhưng nếu Moyes cứ tiếp tục ra lệnh cho Man United dồn bóng ra 2 cánh và tạt vào trong, ông sẽ khó thể khai thác hết tài năng của những cầu thủ như Mata. Bản thân tiền vệ kiến tạo người TBN cũng đã tạt bóng rất nhiều ở trận gặp Fulham, nhưng có thể thấy rõ là anh không hề thoải mái với cách chơi này.
Đó có thể là vấn đề tiếp theo của Moyes: trong 6 tháng nữa, người ta sẽ lại chỉ ra những thống kê khác, về Mata ở Chelsea so với Mata ở Man United. Đó có thể lại là những con số rất khó chịu đối với Moyes.