Ronald Koeman tuổi gì, trình gì mà dám dạy đời Mourinho cách huấn luyện? Nếu Koeman lên lớp Mourinho cách đá phạt để ghi bàn trong trận chung kết Cúp C1 châu Âu (như Koeman đã làm cho Barcelona ở trận gặp Sampdoria năm 1992) thì còn hiểu được. Đằng này…
Carlo Ancelotti nói ông đang “thèm khát một công việc ở Premier League”, mà nói thẳng ra là Chelsea bởi Liverpool đã sớm “chộp” Juergen Klopp. Diego Simeone cũng ngắm nghía ghế của Mourinho, sau khi chính Mourinho tăm tia tỉa tắp của Atletico Madrid những Diego Costa, Thibaut Courtois và Felipe Luis...
Cả thế giới đang chống lại Mourinho, thậm chí những người ngoại đạo như một CĐV bóng đá kiểu Mỹ đăng ảnh Mourinho đội mũ sùm sụp như một Jedi chính hiệu trong Star Wars, rồi so sánh với bức ảnh kế bên là HLV huyền thoại Bill Belichick của đội ĐKVĐ NFL (giải VĐQG bóng đá kiểu Mỹ) New England Patriots. Belichick cũng nổi tiếng độc tài và lập dị như Mourinho, và thường xuất hiện trên sân bóng với áo trùm đầu. Chỉ khác một điều, Belichick là giá trị bền vững, là HLV vào loại vĩ đại nhất trong lịch sử bóng đá kiểu mỹ, còn Mourinho đang là một thương hiệu mất giá.
Bài viết Mourinho là kẻ khủng bố giá trị văn hóa của các CLB đăng trên tờ The Times số gần đây cũng lột tả đúng bản chất của một tay lính đánh thuê tự xưng mình là kẻ đặc biệt hơn tất cả. Mourinho có tài chuyên môn nhưng không phải là một lãnh đạo xuất sắc về khâu quản lý, như Bilichick hay Alex Ferguson, hoặc có thể kể thêm là Arsene Wenger. Những HLV này luôn được cầu thủ và đồng nghiệp ủng hộ, ngay cả khi họ gặp khó khăn.
Còn Mourinho? Khi ông sa cơ, có lẽ nhiều người sẽ nói: đáng đời kẻ ngạo mạn!
Mourinho đang sa cơ, nhưng rồi sẽ lại trỗi dậy mạnh mẽ, như sau những thành công rồi thất bại ở Chelsea (nhiệm kỳ đầu) hay Real Madrid. Các quyết định chuyên môn thiên tài và những thành tích chói lọi đủ đảm bảo cho Mourinho một vị trí trang trọng trong danh sách những HLV hay nhất mà bóng đá thế giới từng sản sinh. Nhưng có một điều gần như chắc chắn là sẽ không có đội bóng nào dựng tượng ông, trừ khi Mourinho mua một CLB, tự làm chủ tịch, nhà đầu tư và cả HLV của đội bóng ấy.
Mourinho có lẽ đang thấm thía, dù ít dù nhiều, rằng trong bóng đá hay cuộc đời, bạn luôn cần sự khiêm tốn, học hỏi và biết tôn trọng đối thủ, giá trị mang tính truyền thống của một CLB, một giải đấu, một nền bóng đá. Sẽ không có chỗ đứng bền vững trên thị trường hàng hiệu nếu một thương hiệu nào đó chỉ biết sống trong hào quang của quá khứ và những ảo tưởng về sức mạnh của hiện tại, như cái chết của Nokia hoặc nhiều nhãn hiệu lớn khác từng phủ kín toàn cầu.
Khi Mourinho thất bại với những trụ cột và những sự tăng cường trước mùa giải này, phải bắt đầu hy vọng vào những cầu thủ trẻ như Loftus-Cheek hay Bertrand Traore, thì cũng có nghĩa Chelsea gần như hết cách cứu chữa, còn bản thân Mourinho có thể đã bắt đầu nghĩ đến công việc (hoặc một chuyến du lịch xả hơi) một khi bị Roman Abramovich sa thải. Trong sự xuống dốc hiện tại của Chelsea, Abramovich cũng có phần lỗi nhưng kẻ giơ đầu chịu báng nhất định phải là Mourinho, nếu ông không vực dậy The Blues tức khắc.
Dường như Mourinho cần một phép màu vào lúc này, nhưng thương hiệu của ông không còn “đỉnh” nữa, nên các đối thủ đang âm thầm liên kết dạy cho Chelsea những bài học đích đáng. Chọn một HLV như Mourinho, The Blues bị không ít người ghét bỏ cũng dễ hiểu!