Chỉ cách đây 2 năm, HLV vĩ đại và giàu thành tích nhất trong lịch sử bóng đá Anh giải nghệ trong vinh quang, khi M.U lập kỷ lục 20 lần vô địch quốc gia Anh.
Chỉ sau 2 năm, hầu hết “người của Ferguson” đã ra đi. Giggs và Scholes giải nghệ. Vidic, Ferdinand, Evra, Nani, Van Persie, Welbeck, Bebe, Zaha, Berbatov, Buttner, Fletcher, Macheda, Anderson, Cleverley, Kagawa không còn gắn bó vớI Man United nữa. De Gea, Rafael, Januzaj, Evans, Chicharito có thể ra đi nay mai. Tương lai của Carrick cũng bị đe dọa, sau khi Louis van Gaal đem về 2 tân binh Schweinsteiger và Schneiderlin.
Người cũ, còn những ai? Rooney, Valencia, Ashley Young, Jones, Smalling. Quá ít!
Thống kê kể trên hẳn làm nhiều người giật mình. Có ý kiến cho rằng vì Ferguson hay nên M.U với đội hình không thật mạnh vẫn vô địch Anh cách đây 2 năm. Nhưng nói thế thì thiếu công bằng, dù không phủ nhận Ferguson giỏi. Hãy cứ nhìn Patrice Evra, lão tướng người Pháp vẫn chơi tốt giúp Juventus vào chung kết Champions League cách đây chỉ 2 tháng.
Premier League là sân chơi đỉnh cao mà sự may rủi chỉ là thứ yếu so với thực tài khi nói về đội vô địch giải đấu này. M.U đã không trân trọng tài sản Ferguson để lại. Cũng có thể, chỉ có Ferguson mới sử dụng tốt và phát huy hết khả năng của những cầu thủ giúp Quỷ đỏ đứng trên đỉnh cao nhất của Ngoại hạng Anh mùa 2012/13.
Sau khi Ferguson ra đi, các HLV David Moyes, Ryan Giggs và bây giờ là Louis van Gaal đã phá nát công trình của kiến trúc sư Ferguson. Thật hiếm có đội bóng nào lại thay đổi nhiều như thế chỉ sau 2 năm, nhất là khi đang là nhà ĐKVĐ. Rất tiếc, M.U thay đổi nhưng chỉ tệ hơn, với 2 mùa giải liên tiếp chỉ xếp thứ 7 và thứ 4.
Mùa tới, Quỷ đỏ sẽ phải làm tốt hơn mùa vừa rồi, tức phải có mặt trong Top 3, thậm chí là cạnh tranh ngôi vô địch. Van Gaal đã có những cầu thủ ông muốn nhưng thành công hay không thì vô cùng khó đoán. Ferguson vốn đơn giản hơn Van Gaal nhiều, Sir Alex không bao giờ yêu cầu một cầu thủ như Nani đá hậu vệ. Đơn giản không hẳn là không hiệu quả, phức tạp quá và rối rắm quá như Van Gaal không phải là công thức thành công quen thuộc trên sân cỏ Anh.
Với Ferguson, chỉ cần 4-4-2 (hay biến tấu một chút là 4-4-1-1) là đủ. Van Gaal có quyền tự hào đội bóng của ông có thể sử dụng 5 hay 7 sơ đồ trong một trận đấu, nhưng nếu M.U vẫn để thua những đội xoàng xĩnh như Leicester City với tỷ số 3-5 thì mọi triết lý bóng đá cao siêu của Van Gaal đều xứng đáng vứt xó!
Ở thời kỳ hậu Ferguson, dễ thấy nhất là các tiền đạo không còn đất sống. Van Persie, Welbeck đã bị bán, Chicharito cũng sẽ sớm rời Old Trafford. Họ hết thời? Chưa chắc. Nếu còn Ferguson, M.U vẫn có thể sử dụng bộ tứ Van Persie, Welbeck, Chicharito, Rooney. Ferguson dùng họ để vô địch Anh các năm 2011, 2013, lọt vào chung kết Champions League và chỉ thất bại trước Barca của Guardiola cũng như vị thần bóng đá Messi.
Từ Ferguson đến Moyes rồi Van Gaal, có một bài học khá rõ: không hẳn cứ mua tên tuổi lớn (như Di Maria hay Falcao) hoặc cứ thay đổi là sẽ thành công. Tại sao lại rẽ sang một hướng khác khi con đường hiện tại vẫn sáng sủa và đã được hoạch định rõ ràng, có định hướng và tương lai? Cứ nhìn Chelsea là M.U sẽ phải tự xét lại bản thân. Ngay cả một Jose Mourinho kiêu hãnh và lập dị cũng không xáo tung thành phần sẵn có, mà chỉ thay đổi và bổ sung hợp lý, kết quả The Blues vô địch Anh sau 5 năm chờ đợi. Với M.U bây giờ, vô địch e rằng khó!