KHỞI ĐẦU NHƯ MƠ, KẾT THÚC ÁC MỘNG
Inzaghi đã khởi đầu mùa giải với Milan theo cách không đến nỗi nào, nếu không muốn nói là hết sức ấn tượng. 2 chiến thắng liên tiếp trước Lazio và Parma, cùng 8 bàn nã vào lưới đối phương ở thời điểm ấy giống như liều vắc-xin hy vọng được tiêm vào mỗi CĐV Milan. Lối đá cống hiến dựa vào tốc độ và sự cơ động của hai biên tạo cho những người hoài cổ nhớ lại thời kỳ Milan sở hữu những máy chạy như Kaka hay Andriy Shevchenko.
Nhưng niềm tin lớn nhất của các Milanista thời điểm đó không tới từ các cầu thủ mà tới từ chính ghế huấn luyện. Inzaghi là biểu tượng cho Rossoneri hùng mạnh trong quá khứ, và sự trở lại của Super Pippo cùng những kết quả khả quan liên tục đã làm bùng lên niềm tin mãnh liệt vào sự trở lại của đội bóng đỏ đen. Thật đáng tiếc, những ấn tượng ban đầu nhanh chóng qua mau, trước khi nhiều vấn đề nội tại của đội bóng và sự non kém kinh nghiệm của HLV Inzaghi được phơi bày.
Milan của HLV Inzaghi sa sút dần, chỉ thắng thêm được 4 trận trong… 3 tháng tiếp theo, rơi vào chuỗi trận hòa không hồi kết, và còn tệ hơn nữa trong năm mới 2015. Rossoneri thua 3/4 trận trong tháng 1, phá vỡ kỷ lục tồn tại từ năm… 1941, giương cờ trắng trong cuộc đua tới suất tham dự cúp châu Âu. 5 vòng gần nhất, Milan thua 4, và giờ đang đứng vị trí thứ 10 trên BXH.
Tệ hơn, hình ảnh Milan hào hoa, phóng khoáng tấn công cũng lụi tàn cùng Inzaghi. Trong cơn tuyệt vọng khi không thể giải quyết tình hình, Super Pippo đã biến Milan thành màu đỏ đen xấu xí với tổng cộng 12 chiếc thẻ đỏ cả mùa, nhiều hơn bất kỳ CLB nào khác tại 5 giải VĐQG hàng đầu châu Âu.
Việc HLV Inzaghi ra đi đã được định đoạt, bất kể Milan có đổi chủ hay không. “Đầu xuôi, đuôi lọt”, Inzaghi đã mở đầu hành trình trên cương vị thuyền trưởng Milan theo cách đầy suôn sẻ, và giờ rời sân San Siro theo cách… đơn giản không kém.
CÁI KẾT BUỒN CHO INZAGHI
Giống với những Leonardo hay Clarence Seedorf, Inzaghi cũng phải rời Milan chỉ sau một mùa giải. Cái kết buồn dành cho những người-hùng-cầu-thủ của Rossoneri thực chất chỉ là hệ quả của lối làm việc và tính toán chộp giật của BLĐ Milan, mà cụ thể là ông chủ Silvio Berlusconi và phó chủ tịch Adriano Galliani. Milan sau khi sa sút hoàn toàn trên khía cạnh kinh tế với sự thua lỗ khủng khiếp của công ty mẹ Finnivest đã không thể hướng tới các chiến lược gia danh tiếng như trong quá khứ.
Trong khi bộ sậu của Milan vẫn cần điểm tựa trên ghế chỉ đạo để các Milanista có thể vin vào để hy vọng và cả… đổ tội mỗi khi cần. Giải pháp đơn giản nhất lúc đó chính là mang về các cựu binh, những người từng cùng Milan lên đỉnh châu Âu trong thời kỳ hoàng kim của sắc đỏ đen. Leonardo, Clarence Seedorf đã dính phải “chiêu bài” đó của Berlusconi để biến từ người hùng thành con số không trong mắt các Milanista, và bây giờ cả hai gần như “từ” luôn mặt cựu thủ tướng Italia.
14 năm tận tụy cống hiến cho Milan cả với tư cách cầu thủ và HLV. Trong ngày chia tay San Siro cuối tuần này, các Milanista có dành cho Super Pippo lời cảm tạ, hoặc ít nhất là sự cảm thông cho thất bại của người hùng ngày nào?
Tệ thứ nhì trong kỷ nguyên Berlusconi
Với trung bình 1,29 điểm/trận tại Serie A, Filippo Inzaghi chính là HLV tệ thứ nhì của Milan trong kỷ nguyên Silvio Berlusconi. Người đứng thứ nhất là… Arrigo Sacchi trong nhiệm kỳ thứ hai dẫn dắt Milan từ tháng 12/1996 tới tháng 6/1997 với chỉ 1,17 điểm/trận.