Người Myanmar háo hức chờ đón ngày hội thể thao lớn nhất Đông Nam Á, mà không, đúng hơn là ngày hội quốc tế lớn nhất trên đất nước họ từ nhiều thập kỷ. Khắp nơi, đâu đâu cũng thấy hình ảnh hai chú Cú vàng, biểu tượng của SEA Games 27, không khí lễ hội ngập tràn. Đâu đó trên những con phố còn nhiều khói bụi tại Yangon, bài hát chính thức của SEA Games “Born to win” – Sinh ra để chiến thắng, vang lên như một niềm tự hào chen lẫn hạnh phúc của người dân nơi đây. Họ, những người Myanmar hiểu rằng, bước chuyển mình của đất nước đang len lỏi vào mọi ngõ ngách của cuộc sống, kéo bạn bè khắp nơi xích lại với cánh cửa Miến Điện đang rộng mở.
“SEA Games ấy à, chúng tôi đang rất nóng lòng chờ khai cuộc”, anh Aung Oo, một tài xế taxi hồ hởi cho biết khi đưa chúng tôi từ sân bay Yangon vào trung tâm thành phố. Chỉ tay vào đoàn dài xe hơi nối đuôi nhau, Aung Oo chia sẻ: “Yangon thế đấy, tắc đường là đặc sản, nhưng tôi nghĩ vào SEA Games sẽ khác nhiều”.
Quả đúng, ở cái thành phố từng một thời phồn thịnh nhất phía Tây bán đảo Trung Ấn, khoảng cách từ sân bay về khu trung tâm chỉ chừng hơn hai chục kilomet, nhưng xe phải đi mất gần một tiếng đồng hồ. Yangon cấm xe máy nên phương tiện đi lại là ô tô và một số ít ỏi xe đạp thồ 3 bánh.
Những chiếc xe hơi đã qua sử dụng nhập khẩu từ Nhật Bản chiếm đa số, còn lại là những chiếc xe bus, xe thùng cũ kỹ dùng làm phương tiện chuyên chở công cộng nên chuyện đường sá quá tải, ùn ứ hàng giờ là bình thường. Chỉ có điều, người Myanmar không nóng vội luồn lách vượt ẩu, cũng không cãi vã… mà kiên nhẫn chờ đợi.
Một thứ khiến đoàn tiền trạm SEA Games chúng tôi bất ngờ, đó là rào cản ngôn ngữ. Gần như không có bất cứ hố ngăn cách nào giữa chúng tôi, những người mới đặt chân đến đất nước vốn được mường tượng là lạc hậu này, với người bản địa. Không phải tất cả, nhưng dường như những người chúng tôi gặp ở Yangon đều nói tiếng Anh rất trôi chảy. Dấu ấn của một nước thuộc địa Anh hiện rõ, không chỉ qua ngôn ngữ, qua cái vô lăng bên phải hay cách tuân thủ luật giao thông nghiêm ngặt nhưng tự giác, mà còn từ những cử chỉ ứng xử lịch lãm, không hề “lạc hậu” chút nào.
Rõ ràng, người Anh đã đặt dấu ấn rất đậm ở nơi đây, mặc dù Myanmar (trước gọi là Burma) giành độc lập từ năm 1948 và trải qua rất nhiều cải cách, thay đổi chính sách của Thống tướng Than Shwe từ 1992 và đặc biệt là cú hích từ cuộc bầu cử ngày 22/10/2010, sau đó Myanmar đổi tên nước thành Cộng hòa Liên bang Myanmar, quốc kỳ và quốc ca cũng mới.
Những ngày này, báo chí Myanmar dành phần lớn thời lượng cho SEA Games. Họ muốn khi ngày hội này khép lại, Đông Nam Á sẽ đọng lại cái nhìn đẹp nhất về Myanmar. Ở góc độ những người làm báo thể thao như chúng tôi, không khỏi sốc khi chứng kiến thị trường báo chí Myanmar. Có tới 5 tờ nhật báo chuyên về thể thao được phát hành với số lượng lớn hằng ngày. Điều đó chứng tỏ, đất nước có hơn 54 triệu dân này rất yêu thể thao và việc họ dành tình cảm cho SEA Games là tất yếu.
Tất cả những điểm đăng cai tổ chức mà chúng tôi đến thị sát đều đã sẵn sàng.
Qua hàng rào an ninh rất nghiêm ngặt là những gương mặt thấp thỏm, hồi hộp chờ ngày SEA Games khởi tranh. Những cô cậu tình nguyện viên ở nhà thi đấu, sân bóng hay khu báo chí cứ xoắn xuýt hỏi chuyện khi thấy đoàn phóng viên tới từ Việt Nam. Họ chỉ muốn biết chúng tôi đã hài lòng thế nào về sự chuẩn bị của họ và không quên giải thích, cái này, cái kia khi vào SEA Games sẽ khác.
Zar Lin Yung, một tình nguyện viên ở nhà thi đấu Quốc gia, tay xách cặp lồng đang chuẩn bị cùng bạn bè ăn trưa (các bạn Myanmar phần lớn khi đi học, đi làm đều mang theo cặp lồng cơm), cũng nán lại trao đổi cùng chúng tôi đến nửa giờ đồng hồ. Cô cho biết, đang là sinh viên và sẽ làm tình nguyện viên cả SEA Games và Paragames sau đó.
Mỗi ngày, Zar Lin phải túc trực ở địa điểm thi đấu để đón những đoàn khách như chúng tôi, đồng thời giúp hoàn thiện khu vực dành cho báo chí. Công việc khá bận với khoảng 8 tiếng mỗi ngày nhưng Zar Lin và các bạn cô rất vui: “Chưa bao giờ bọn em được tham gia một sự kiện lớn của đất nước như thế này. Bọn em đã tình nguyện đăng ký làm cả Paragames. Ở đây bọn em phải tự túc ăn trưa, đến chiều hơi đói nhưng vui. Rất tự hào anh ạ”.
Câu nói của Zar Lin cứ theo chúng tôi mãi. Chắc hẳn, cô sinh viên trường Luật kia cũng như bao bạn trẻ Myanmar khác đang gửi gắm mọi hy vọng vào SEA Games. Không phải những hy vọng cho bản thân, mà là hy vọng về một Myanmar rất khác, rất đẹp trong mắt bạn bè quốc tế.
Lúc này, Myanmar đã sẵn sàng!