Tình cờ, trước ngày ĐT U23 Việt Nam tập trung, tôi có gặp thủ quân Văn Quyết cùng cô bạn gái xinh xắn trong một quán cà phê ở phố cổ Hà Nội. Văn Quyết tâm sự: “Phải tranh thủ đưa bạn gái đi chơi, vì sau ngày mai tôi sẽ đi biệt cả tháng trời”.
Tôi hỏi Huyền My, cô bạn gái người Hà Nội của đội trưởng ĐT U23 Việt Nam: “Người yêu đi miết, em có buồn không?”. Huyền My vui vẻ trả lời: “Em quen rồi, anh ạ. Chỉ mong SEA Games này, anh ấy sẽ thành công”.
Tôi biết, không chỉ Huyền My, mà nhiều người mẹ, người vợ và bạn gái của các tuyển thủ phải làm quen với sự cô đơn, đợi chờ chỉ với hy vọng, sẽ được đón nhận tin vui của đội nhà. Và, cả chính các tuyển thủ nữa, có mấy ai cảm thấy thích thú với cảnh xa nhà, xa người thân. Có điều, nói như cố thi sỹ Nguyễn Mỹ, thì “Khi Tổ quốc cần, họ biết sống xa nhau!”.
Cuộc sống chỉ trọn vẹn, vinh quang chỉ đến với những người dám hy sinh cho mục tiêu cao cả. Lúc này, hơi thở SEA Games đã phả vào gáy mỗi tuyển thủ của chúng ta. Hơn lúc nào hết, họ phải có được sự tập trung tối đa cho những ngày chuẩn bị cuối vô cùng quan trọng.
Tôi biết, trước chuyến tập tập trung này, nhiều cầu thủ của chúng ta vẫn ngổn ngang tâm trạng. Người thì chưa thể thanh lý hợp đồng với đội bóng cũ, kẻ đã xác định sẽ ra đi nhưng chưa xong phần thương thảo hợp đồng.
Vẫn biết, bắt các cầu thủ gạt bỏ hoàn toàn những chuyện riêng tư là điều chẳng dễ. Nhưng, nếu không có sự dấn thân trong chặng đua nước rút thì sẽ khó có được một U23 Việt Nam thăng hoa.
Chỉ hy vọng rằng, những ánh mắt đợi chờ của người thân và hàng triệu CĐV Việt Nam sẽ giúp các cầu thủ tìm thấy cho mình lựa chọn đúng. Đó phải là lựa chọn của trái tim và sự tận hiến!