Lời chia sẻ của đồng nghiệp làm tôi nhớ đến 14 năm trước, đấy là lần đầu anh em chúng tôi đặt chân đến Philippines tác nghiệp ở kỳ SEA Games 23. Năm ấy, chúng tôi ở khách sạn Orchird Garden nằm đối diện Century Park, nơi đoàn thể thao Việt Nam đặt làm đại bản doanh và chúng tôi thường xuyên ghé sang nơi này gặp gỡ lãnh đạo cũng như cập nhật thông tin các đội tuyển thể thao nước nhà.
Khu này cũng nằm gần sân vận động Rizal Memorial, nên hôm ghé xem buổi tập đầu tiên của đội tuyển U22 Việt Nam ở đây, nhiều anh em phóng viên đã nhắc đến sân đấu này với những kỷ niệm. Bởi dù là sân vận động quốc gia Philippines, nhưng năm ấy Rizal Memorial chỉ tổ chức thi đấu môn điền kinh và nơi đây đã chứng kiến sự lên ngôi của “nữ hoàng tốc độ” Vũ Thị Hương cùng nhiều tuyển thủ khác của đội tuyển điền kinh Việt Nam…
14 năm trôi qua, nhiều tuyển thủ thành danh ở kỳ đại hội lần ấy giờ đã chuyển sang huấn luyện, thậm chí chia tay sự nghiệp thể thao. Ngay nhiều đồng nghiệp của tôi ngày ấy, giờ cũng không còn theo nghề báo. Bản thân người viết giờ cũng đã về cùng mái nhà với các đồng nghiệp báo Bóng đá.
Sau ngần ấy năm, mọi thứ đã dịch chuyển quá nhiều. Cũng như thủ đô Manila, giờ cũng đã phát triển hơn rất nhiều so với kỳ đại hội cách đây 14 năm, nhưng kẹt xe lại kinh khủng hơn hẳn. Tuy nhiên, đoàn thể thao Việt Nam so với kỳ đại hội lần ấy hiện vẫn đang nằm trong 3 nước có thành tích cao nhất khu vực, nhưng vị thế giờ cũng hơn xưa, nhất là ở môn thể thao “vua” bóng đá và điền kinh “nữ hoàng”.
Sau 14 năm, chúng tôi lại tất bật bước vào cuộc đua tin bài ở kỳ SEA Games 30 trên đất Philippines, nhưng thỉnh thoảng những hồi ức và cả nỗi nhớ lại cứ chợt tìm về, rồi quay quắt với câu hỏi “đâu rồi ngày xưa ơi?”.