Chỉ còn 3 ngày nữa là ngọn lửa SEA Games 27 sẽ tắt trên đài lửa ở sân vận động chính Wunna Theikdi, kết thúc những ngày tranh tài ở đại hội thể thao Đông Nam Á trên đất Myanmar.
Những ngày cuối của đại hội, có vẻ như các phóng viên đều háo hức hơn, và đếm ngược ngày… được trở về nhà nhiều hơn. Nói thế, bởi gần 3 tuần chạy, phải dùng đúng từ “chạy” liên tục với các môn thi đấu ở đại hội, với trưa nắng cắt da và ban đêm rét buốt đã bào mòn thể lực của mọi người rất nhiều.
Thậm chí, nhiều đồng nghiệp của tôi những ngày qua cứ đêm về là cảm sốt và ho sù sụ, nhưng chẳng hé răng than một lời. Để rồi mỗi sáng lại xách túi lên và tiếp tục tất bật với công việc như chưa bao giờ bị những cơn sốt hành hạ vào tối hôm trước. Vậy nhưng khi gọi điện về trò chuyện với vợ con ở quê nhà, ai cũng bảo rằng mình khỏe lắm, ăn uống rất tốt và “ở nhà đừng lo lắng gì cả”.
Tuy nhiên, chẳng mấy người biết, buổi cơm tối của hầu hết phóng viên Việt Nam đều bắt đều vào lúc 23 giờ, thậm chí trễ hơn, bởi công việc chưa xong là chưa ăn. Thậm chí nhiều người còn quên bữa trưa, bởi thời buổi cạnh tranh thông tin với hệ thống báo điện tử dày đặc, phải cập nhật kết quả và thông tin thi đấu liên tục về nhà cho mọi người. Thế nên, ăn uống bỗng trở thành… chuyện nhỏ!
Cũng cần kể thêm, ở một thủ đô như Nay Pyi Taw, hàng quán ăn uống là điều rất xa xỉ và cứ đến 21 giờ là tất cả đóng cửa… ngủ khỏe, nên việc các phóng viên Việt Nam lẫn các nước như Thái Lan, Malaysia… ở cùng khách sạn với chúng tôi phải tự nấu ăn về đêm là chuyện thường ngày ở huyện.
Mấy ngày trước, các đồng nghiệp bên đài truyền hình Bình Phước than thở: “Bọn anh làm về hơi sớm, lúc 21g30, nhưng chạy tìm gần khắp thành phố mà chẳng có quán nào mở cửa. Đành về khách sạn nấu mì gói ăn tạm…”. Sẵn nhắc đến mì gói lại nhớ, những ngày này, cứ nhìn thấy những sợi mì là tôi lại nổi hết da gà vì sợ và ngán, nhưng đôi lúc chẳng còn sự lựa chọn nào khác…
Những ngày ở SEA Games, mỗi tối xong công việc là hầu hết đồng nghiệp của tôi lại gọi điện về thăm gia đình. Người thì trò chuyện với vợ, kẻ thì thủ thỉ với con. Cách đây 2 ngày, đồng nghiệp Minh Hải của tôi tâm sự: “Mỗi lần gọi về là hai đứa con gái lại hỏi: sao bố đi đâu lâu thế, bọn con nhớ bố lắm. Tối nay 9 giờ bố về nhé…”. Nghe xong, anh em chúng tôi đã lặng đi trong những cảm xúc rất khó tả.
Những ngày ở thủ đô Nay Pyi Taw, cứ đêm xuống ngồi quây quần cùng nhau bên bên bữa ăn muộn, nghe tiếng cơm sôi sùng sục, bỗng thấy cồn cào một nỗi nhớ quê nhà…