Sau thất bại trước U23 Singapore, đội U23 Việt Nam chìm trong nỗi buồn khôn tả. Chiếc xe bus trở thầy trò HLV Hoàng Văn Phúc trở về khách sạn im phăng phắc bởi tất cả các thành viên đều im lặng. Trở về khách sạn, mọi người chỉ tắm giặt, ăn nhẹ rồi tắt đèn trong những tiếng thở dài. Các cầu thủ đã chiến đấu bằng tất cả khả năng của mình, thậm chí đã đổ cả máu trên sân. Trung vệ Mạnh Hùng, người phá hỏng quả bóng dẫn tới bàn thua, chìm trong nỗi dằn vặt. Chàng trai mãnh mẽ này đã khóc. Nước mắt đã rơi. Trợ lý Phùng Thanh Phương rỉ tai tôi: “Anh em buồn lắm! Dằn vặt nữa”.
Nỗi buồn đó kéo dài đến tận sáng hôm sau. Tất cả đều tỏ ra tiếc nuối bởi chúng ta đã không chuyển hoá những cơ hội thành bàn thắng. “Chúng ta đã nhập cuộc tốt, tạo ra nhiều cơ hội nhưng tiếc là dứt điểm không thành công. Nếu một trong số những tình huống đó dứt điểm chuẩn xác, thế trận đã rất khác rồi”, tiền vệ Vũ Minh Tuấn nói.
“CỐ LÊN, SEA GAMES CUỐI RỒI ĐẤY!”
Lãnh đạo và BHL của đội U23 Việt Nam đã làm tất cả để phân tích, để chia sẻ và truyền lửa cho các cầu thủ. Trưởng đoàn Ngô Lê Bằng nói trước toàn đội: “Các bạn là những cầu thủ tốt nhất trong thế hệ của mình. Ai cũng có thể mắc sai lầm, ai cũng có thể trượt ngã nhưng phải đứng lên để hướng tới thành công. Tất cả chúng ta phải tự tin, ổn định tâm lý và chiến đấu hết mình. Kết quả tốt sẽ tới!”.
Các cầu thủ U23 Việt Nam cũng có những lời động viên cho nhau và làm tâm lý cho đồng đội. “Trước mắt, chúng ta còn 2 trận quan trọng nhất để tự quyết. Tôi, bạn và rất nhiều anh em khác ở đây đang dự SEA Games cuối cùng rồi, nên quan trọng là dọn dẹp lại cảm xúc, dồn hết sức tập trung cho trận đấu tới. Chỉ có thể, chúng ta mới không ân hận vì chẳng ai có thể quay lại được với quá khứ”, một cầu thủ nói.
Buổi tập trong khuôn viên khách sạn rộn rã tiếng cười vui. Những câu chuyện vui, những câu nói hóm hỉnh và cả những bài tập vui vẻ đã xua đi nỗi buồn của ngày hôm qua. Các cầu thủ cũng chính là các bác sĩ tâm lý của nhau. Họ trêu đùa, chọc ghẹo nhau và đã có những tràng cười sảng khoái. Sự tự tin đã trở lại, như thể nỗi buồn chưa từng ghé qua đây!