Tôi cũng được biết, những ngày này, từ Bắc chí Nam, những CĐV cuồng si của U23 Việt Nam đang tất bật chuẩn bị cho những chuyến đi xa. Họ sẽ đến Myanmar để đồng hành cùng thầy trò HLV Hoàng Văn Phúc.
Có lần, tôi hỏi Quê “râu”, một CĐV nổi tiếng của bóng đá Việt Nam: “Bỏ cả đống tiền đi tiếp sức ĐT U23, anh có sợ một ngày sẽ thất vọng”? Anh này trả lời rằng: “Đi cổ vũ bóng đá bao năm có mỗi lần được khóc vì chiến thắng, đó là năm 2008. Còn phần lớn những chuyến đi của tôi đều kết thúc bằng nỗi buồn thất bại. Nhưng có điều, cứ đến giải đấu, dù đội tuyển có thế nào thì trong lòng tôi luôn phơi phới niềm tin”.
Thế đấy, người Việt Nam mình luôn khắt khe, thậm chí cực đoan sau mỗi thất bại. Họ sẵn sàng nói tôi mất lòng tin, vô cảm với một đội bóng. Nhưng xin nhớ rằng, người ta giận mà thương và ghét để đội bóng thêm động lực hoàn thiện. Và chỉ cần một chiến thắng thì mọi bực dọc, phiền não, thất vọng sẽ tan biến. Khi ấy, tình yêu sẽ dẫn lối hàng triệu CĐV đến với bóng đá.
SEA Games 27 đã ở rất gần. Đâu đó vẫn còn những hoài nghi, trăn trở về tương lai của ĐT U23 Việt Nam. Hy vọng rằng, diễn biến tâm lý rất thật đó sẽ mang đến áp lực đủ lớn để các tuyển thủ bùng cháy với tất năng lượng của mình. Bởi nói cho cùng, vinh quang chỉ đến với những người đủ dũng cảm và bản lĩnh để vượt qua cảnh huống. Và hơn lúc nào hết, bạn phải dám mơ, dám hoài bão và dùng tất cả tinh thần, sức mạnh để hoàn thành nó.
Vậy thì, có giấc mơ nào cho U23 Việt Nam tại SEA Games lần này? Xin thưa rằng, đó là giấc mơ mỗi cầu thủ trên sân đều phải là những chiến binh tràn đầy khát khao và bản lĩnh.