Khi đến Anh, Pep được gắn mác là người truyền giáo bóng đá, mang những văn minh, tiến bộ của túc cầu giáo khai sáng xứ sương mù. Quả thật, với chức vô địch Ngoại hạng Anh mùa trước, Pep đã khiến nền bóng đá lâu đời nhất thế giới phải ngả mũ thán phục. Càng những lúc khó khăn nhất, Pep càng tin bản ngã của mình. Ông muốn dùng chính tiqui-taca thương hiệu để đánh bại mọi đối thủ, thay vì linh hoạt theo từng đối thủ.
Vậy mới có chuyện Man City bại trận trước Chelsea vì Pep từ chối "giết chết" Sarri-ball bằng cách phong tỏa Jorginho. Rồi kể cả khi biết Liverpool ưa thích những đối thủ chơi đôi công, Pep vẫn đâm đầu vào để rồi nhận về những kết quả tiêu cực suốt những năm qua.
Pep không muốn phải lép vế trước Klopp
Nhưng làm gì có ai cứ tắm mãi một chỗ trên dòng sông. Vì nhiều lý do, Pep buộc phải thay đổi. Trận thua Palace 2-3 tại Etihad làm ván cờ của ông loạn nhịp. Tiếp nối bằng thất bại 1-2 trước Leicester, Man City đã thực sự lâm nguy. Một đội bóng của Pep thua 2 trận liên tiếp là điều không thể chấp nhận nổi, nếu còn là 2 trận liên tiếp trên sân nhà thì quả thật Pep mất uy thật rồi.
Hãy nhớ điều này, các đội bóng mà Pep dẫn dắt chưa bao giờ thua 2 trận liên tiếp trên sân nhà. Kể cả Sir Alex Ferguson huyền thoại cũng từng 4 lần vấp ngã kiểu này trong sự nghiệp. Vậy nên con số dù vô tri vẫn là lời nhắc nhở ý nghĩa với chiến lược gia người Tây Ban Nha.
Chính vì thế, sau trận thua Palace, Man City của Pep không được thua tiếp Liverpool. Và ông đã làm được, đội bóng của ông giành chiến thắng 2-1. Nhưng những chi tiết trong trận đấu chỉ ra một khía cạnh khác của Pep mà chúng ta chưa từng biết.
Càng về cuối trận, Pep càng khuyến khích Ederson phất dài nhiều nhất có thể, vừa để hạn chế sức ép, vừa câu thời gian. Một lần hiếm hoi trong đời, Pep muốn học trò chơi thiên về thể chất hơn đối thủ, mà đối thủ lại là Liverpool đại diện cho cơ bắp, tốc độ.
Chẳng thế mà trong 4 cầu thủ thu hồi bóng nhiều nhất trận, Man City chiếm 3 người, bao gồm Bernardo Silva, Fernandinho và Raheem Sterling. Fernandinho chơi như một cỗ máy đã đành, đến Bernardo Silva cũng chạy tới 13,71km - nhiều nhất trong một trận Ngoại hạng Anh mùa này. Mà Bernando là ai? Trò cưng của Pep, đại diện cho những gì tinh túy nhất mà ông muốn truyền đạt trong bóng đá: Nhỏ người, kỹ thuật, chơi đầu óc. Vậy mà Bernando cũng chạy như điên để hóa thân thành chiến binh trên khắp mặt sân.
Chóng mặt trước tốc độ của đại chiến, cựu danh thủ Graeme Souness hốt hoảng: "Năng lượng phát ra ở 45 phút đầu của trận này bằng cả 90 phút của một trận đấu khác tại Ngoại hạng Anh. Liverpool của Klopp vẫn vậy còn đội bóng của Guardiola thì thực sự là một phiên bản khác".
50 sắc thái điên rồ của Pep trong trận gặp Liverpool
Hơn tất thảy những yếu tố khác, Pep đã trở thành... Klopp ngoài đường piste. Vứt bỏ hình ảnh đạo mạo, tinh tế thường ngày, cựu HLV Barca gào thét, ném khăn, quát vào mặt trọng tài, hùng hổ như chưa bao giờ được làm đầu gấu. Man City và Pep chưa bao giờ thực dụng đến thế, hay là nó vẫn ở đó, nhưng chưa bao giờ thực sự cấp bách để sử dụng?".
Mọi thứ đều dẫn tới một kết luận. Pep không thể đứng ngoài vòng xoáy của thời đại. Đẳng cấp của ông đã được khẳng định, nhưng hơi thở gấp gáp của những đối thủ đã ở ngay phía sau. Pep cảm nhận được và ông không thể tiếp tục bình tĩnh, chí ít là vào lúc này.