Điều ấy có phù hợp với đặc điểm huấn luyện của Jose Mourinho? Không chắc lắm! Mourinho ít khi “xoay tua” đội hình, cũng không thường xuyên sử dụng cầu thủ trụ cột trong những vai trò khác nhau. Dĩ nhiên, tất cả đều không phải là kết luận tuyệt đối. Paul Pogba chơi ở giữa sân nhưng anh cũng từng tỏ ra xuất sắc bên cánh trái của hàng tiền vệ.
Còn một điều đáng chú ý hơn, trong đặc điểm chuyên môn của Alexis Sanchez. Anh không giỏi hỗ trợ phòng ngự, cũng rất ít khi làm phần việc này.
Với Mourinho, đấy có thể là rắc rối to. Chưa ai quên cảnh trung phong Romelu Lukaku lùi về tham gia phòng ngự và... tặng Man City đến 2 cơ hội ghi bàn trong trận derby thành Manchester cuối năm ngoái. Chẳng lẽ Lukaku, một trung phong luôn chực chờ phát huy sức vóc để ghi bàn trong khu cấm địa đối phương, lại thích lùi về tận cầu môn nhà để hỗ trợ phòng ngự? Chẳng qua, Mourinho buộc anh phải chơi như thế. Mourinho mà quan tâm đến việc tấn công nhiều hơn phòng ngự, dám hy sinh sự an toàn từ vạch giữa sân trở lui để gia tăng sức mạnh cho hàng công, thì đấy sẽ là câu chuyện “vật đổi, sao dời”.
Được chỗ này, phải mất chỗ khác. Quan điểm bóng đá đặc sệt chất phòng thủ và nguyên tắc an toàn của Mourinho nặng nề đến mức có lẽ không bao giờ thay đổi - mà ông cũng không nhất thiết phải thay đổi, vì đấy không bao giờ là chuyện tốt hay không tốt, nên hay không nên. Vấn đề là khi “được” thêm người cho hàng phòng ngự, Mourinho không tính rằng ông sẽ “mất” đi phần nào giá trị của sự an toàn, bởi một trung phong hỗ trợ phòng ngự tất nhiên không phải là một hậu vệ đích thực. Mặt khác, cho dù chính Lukaku tự nguyện, tích cực tham gia phòng ngự đi nữa, thì chỗ tai hại là anh đã mất đi phần nào sự sẵn sàng cho đợt tấn công/phản công kế tiếp.
Chút băn khoăn về việc Mourinho sử dụng Sanchez cũng là như vậy. Giá trị phòng ngự của Sanchez rất thấp - nếu không muốn nói là hầu như không có. Nhưng, liệu Mourinho sẽ chỉ khai thác giá trị tấn công của ngôi sao người Chile, sẽ khuyến khích, thậm chí yêu cầu Sanchez chỉ tấn công? Đây có lẽ là điều cuối cùng mà giới quan sát, hoặc cả những ai luôn hâm mộ Mourinho, có thể nghĩ đến.
Khi một ngôi sao tấn công phải thi đấu với một mắt nhìn về hàng thủ, thì cũng chưa chắc anh ta sẽ gặp “tai nạn” kiểu Lukaku, nhưng chắc chắn là tiềm năng tấn công của ngôi sao ấy đã vơi đi không nhiều thì ít.
Vấn đề là Sanchez không giống Zlatan Ibrahimovic hoặc Lukaku. Khi các trung phong của Mourinho phải chia bớt sự tập trung cho việc phòng ngự, cầu thủ khác vẫn có thể trám vào vị trí của họ, thực hiện nhiệm vụ của họ, tùy theo tình huống cụ thể. Ghi bàn không bao giờ là việc riêng của bất cứ trung phong nào. Sanchez khác hẳn ở chỗ, anh còn là nguồn sáng tạo, là người vừa có thể khởi xướng, vừa có thể kết thúc các pha tấn công cho đội bóng của mình. Anh có thể làm tốt mọi việc cần làm nơi một ngôi sao tấn công. Thậm chí anh có thể là nhân vật trung tâm, là mắt xích quan trọng nhất của pha tấn công. Hy sinh phần nào giá trị tấn công của một ngôi sao như vậy luôn là điều cực kỳ tai hại trong lĩnh vực tấn công, nhưng lại chẳng được bao nhiêu trong lĩnh vực phòng ngự.
Liverpool luôn yếu về thủ là vì HLV Juergen Klopp quá ham tấn công. Mourinho chính là trường hợp ngược lại.