Sir Clive Woodward, cựu HLV đội tuyển rugby của Anh bảo rằng Ranieri đang đùa với lửa. Trên Twitter, ông viết: “Ranieri đã phạm một sai lầm rất lớn. Với những đội đang tranh đua vô địch, người ta chỉ nên nói về trận đấu tiếp theo”.
Ở Việt Nam có câu “Nói trước bước không qua”, có thể xem là châm ngôn gối đầu giường của các HLV thể thao. Họ sợ nói về chữ vô địch, giống như khi nói ra thì phạm phải một lời nguyền nào đó. Nhưng Ranieri chả sợ gì cả. Leicester đã làm biết bao điều kỳ diệu trong mùa bóng này, chả lẽ họ còn sợ lời nguyền nào sao?!
Vả lại, nếu Leicester không vô địch, đấy không bao giờ là thảm họa!
Ranieri không rèn quân theo kiểu “kỷ luật thép”. Ông rất thoải mái, dễ chịu với các cầu thủ. Đầu mùa, khi ông đề nghị sẽ để Leicester chơi catenaccio kiểu Italia, với 3 trung vệ giăng ngang, thủ quân Wes Morgan lập tức phản đối: “Chúng tôi đã quen với 4-4-2, làm sao có thể thay đổi được”. Ranieri mỉm cười: “Ừ thì 4-4-2”.
Mấy tháng trước, Ranieri tiết lộ một trong những bí quyết thành công của Leicester là không bị gò bó về mặt chiến thuật. Nó quá khô khan, ông để cho các cầu thủ chơi tương đối thoải mái. Như với Jamie Vardy chẳng hạn, Ranieri nói với anh ta: “Khi vào sân, cậu thích chạy đâu thì chạy. Nhưng khi đội nhà mất bóng, hãy lui về hỗ trợ với các đồng đội. Khi cậu dâng lên, toàn đội sẽ cùng dâng theo cậu”.
Cách đây mấy năm, Vardy còn đá bóng tận giải hạng Tư. Thủ quân Wes Morgan có 10 năm thi đấu ở giải hạng Nhất cho Nottingham Forest, mùa trước mới lần đầu trải nghiệm cảm giác thi đấu ở Premier League và... suýt xuống hạng. Robert Huth từng bị xem là thảm họa ở Chelsea. N’Golo Kante cũng đá ở giải hạng Nhì Pháp cách đây 3 năm.
Với những cầu thủ này, dự Champions League mùa tới thôi đã là một ước mơ thành hiện thực. Vô địch Premier League thì rất tốt, không vô địch thì tiếc, nhưng không bi lụy. Chẳng có ai suy sụp vì... không trúng số cả.
Ranieri quản quân rất dễ chịu, kể cả khi đội nhà đang cạnh tranh ngôi vô địch. Trên sân tập, ông hay giả tiếng chuông để cảnh báo một cầu thủ nào đó thi đấu không tập trung. Khi anh ta chạm bóng không tốt, Ranieri ở ngoài sân “Ding” lên một cái, cầu thủ biết ngay là mình bị khiển trách. Nhẹ nhàng, chứ không cần phải la hét gì.
Không khí trên sân tập của Leicester không hề căng thẳng. Họ đã đạt được hai mục tiêu lớn nhất là trụ hạng và lấy vé dự Cúp châu Âu. Nếu như sự thoải mái nâng bước Leicester đến vị trí như hôm nay, họ không việc gì phải căng thẳng cả.
Tự tin tuyên bố vô địch chính là một cách tự giải tỏa của Ranieri, thay vì cứ phải giả vờ khiêm tốn như biết bao HLV khác. Đấy là một cách nghĩ khác, đáng tôn trọng, thay vì cứ phải tư duy theo lối mòn. Hơn nữa, chính sự tưởng tượng, khát vọng tự do đã giúp Leicester viết nên câu chuyện cổ tích thời hiện đại, sao họ không được... tưởng tượng nốt cái kết đẹp nhất? Như lời Ranieri đã tâm niệm trong bài viết cho trang The Players’Tribune:
“Bạn cần gì để đi đến cùng của giấc mơ?
Tên tuổi? Không.
Hay một hợp đồng lớn? Cũng không.
Chỉ cần mở lòng, mở trái tim và trí tưởng tượng của mình ra, sạc năng lượng và chạy thật tự do”.
Hôm qua, Ranieri không chỉ mở lòng, mở trái tim, mở trí tưởng tượng mà còn... mở miệng.