Có một giai đoạn hồi đầu mùa, HLV Manuel Pellegrini tỏ ra rất ưng ý với giải pháp sử dụng bộ đôi tiền vệ phòng ngự Fernando-Fernandinho trong các trận đấu quan trọng mà Man City cần ưu tiên cho việc giữ sạch lưới. Ông cho đó là biểu hiện cho sự thay đổi về “tư duy” ở Etihad. Điều đáng nói là Man City đã thu được một số kết quả khả quan với thay đổi này, mà tiêu biểu là trận hòa 0-0 trên sân của M.U, nên niềm tin của Pellegrini càng được củng cố.
Chỉ có điều, HLV người Chile dường như đã quên mất vai trò của Yaya Toure. Thực tế thì bản thân “cặp Fer” không thể tự họ tạo thành tấm lá chắn thép trước bộ tứ vệ của Man City; họ cần sự hỗ trợ về năng lượng cũng như tinh thần từ ngôi sao người Bờ Biển Ngà. Tóm lại, hệ thống phòng thủ từ xa của Man xanh chỉ có thể vận hành tốt trong điều kiện Toure, người chơi tự do phía trên hai chàng Fer, có mặt và chơi tốt.
Lý do khá đơn giản: Fernando vẫn chưa thể tìm được phong độ mà anh đã thể hiện ở Porto. Trong các trận đấu của Man City, đối thủ luôn xem anh là mắt xích yếu nhất cần phải khai thác. Trong thế một đối một, Fernando thua nhiều hơn thắng. Trận gặp Stoke cuối tuần qua là một ví dụ. Fernando thường xuyên bị các cầu thủ tấn công của Stoke, đặc biệt là Shaqiri, qua mặt. Mà một khi Fernando đã bị vượt qua, hàng thủ Man City bỗng thấy mình bị phơi ra dưới tầm đại bác của địch.
Đã tới lúc Pellegrini phải xem lại cách sử dụng Fernando. Nếu thêm một tiền vệ thủ mà đội bóng không thủ tốt hơn, thì thêm làm gì?