Một trận đấu kịch tính với đầy đủ siêu phẩm, thẻ đỏ, và bàn thắng phút bù giờ được quyết định bởi khoảnh khắc siêu sao. Maguire đã ghi một bàn thắng khiến tất cả phải bật cả dậy hò hét, và khiến người ta gật gù khen rằng Jose Mourinho quả nhiên có con mắt tinh đời khi đã săn đón Maguire cả mùa Hè này. Và Leicester City, 3 năm sau câu chuyện cổ tích với chức vô địch Premier League mùa giải 2015/16, thì ở Bầy cáo vẫn có điều gì đó đặc biệt mang tính chất của kẻ đế vương. Dẫu cho, đấy chỉ còn là một vị hoàng đế của cổ tích.
Ngày đó, tỷ lệ cược vô địch của Leicester City là 5.000/1 (đặt 1 ăn 5.000), còn khó hơn Alex Ferguson giành ngôi quán quân cuộc thi “Bước nhảy hoàn vũ” (tỉ lệ 1.000/1). Vậy mà điều không tưởng ấy đã xảy ra. Tại vòng đấu cuối cùng của tối ngày 2/5/2016, cả thế giới nắm tay cùng nhau chờ đợi phép màu từ Leicester City, và rồi cùng vỡ òa về thời khắc họ lên ngôi. 132 năm lịch sử của Leicester City giữ vĩnh viễn một khoảnh khắc huy hoàng sẽ còn được nhắc mãi về sau. Chỉ có điều, mộng đẹp thì không dài, một năm sau, kiến trúc sư của câu chuyện cổ tích đó là Claudio Ranieri bị sa thải.
Những gì tiếp theo nhìn về Leicester là sự rạn vỡ. Các trụ cột ra đi, những HLV bị sa thải liên tục, các thất bại đến đều hơn, và người ta quên dần họ từng có ngày đội lên đầu chiếc vương miện. Ngày đó, sự vẫy vùng của Leicester City và giới chủ khiến người hâm mộ cảm khái. Họ cố gắng trèo lên mâm cao mà quên đi đó là quá trình không thể vội vàng. Cổ Long, nhà văn kiếm hiệp nổi tiếng người Trung Quốc từng viết trong tác phẩm “Lưu tinh-Hồ Điệp-Kiếm”, trong đó có câu mở đầu như sau: “Chỉ là một vệt lưu tinh, tuy ngắn ngủi nhưng trên bầu trời có vì sao nào chói lọi, huy hoàng bằng nó?”. Lưu tinh chỉ cần một vệt mà thôi, nhưng vậy là đủ lưu danh một đời rồi. Cả lịch sử của Leicester City, cả một đời của Ranieri, của những chàng trai như Schmeichel, Morgan, Huth, Drinkwater, Mahrez, Okazaki, Vardy, với chức vô địch Premier League 2015/16 cũng như vệt lưu tinh vậy. Cho nên cần gì quan tâm, cần gì gánh nặng, cần gì đau khổ với những thất bại và nỗi lo? Chỉ có miệng lưỡi thế gian ép buộc các cầu thủ Leicester phải khổ sở thôi.
Liverpool lại không giống như Leicester. Nếu Leicester là một kẻ đế vương vô tình lên ngồi ngai vàng rồi nhanh chóng bị lật đổ, thì Liverpool là một Hoàng đế từng ngự trị trên đỉnh cao suốt mấy thập kỷ, xác lập lên đó một thế lực. Và hơn hai mươi năm qua, Liverpool như một Hoàng đế vong quốc mong có ngày tìm lại vương miện xưa. Trong thời gian đó, họ chứng kiến triều đại Ferguson của Man United vượt qua họ, thấy những chức vô địch của các kẻ nhà giàu nổi lên như Chelsea , Man City hay một Arsenal bất bại. Thậm chí là cả phép màu như của Leicester City cũng có ngôi đế vương. Tất cả đủ mọi sắc thái vô địch hiện ra, duy chỉ có họ - Liverpool ngày nào là không thể tìm về hào quang đế vương. Mộng đế vương trở thành ám ảnh với Liverpool, được thể hiện qua những giọt nước mắt (tượng trưng cho sự xúc động) và cái trượt chân (tượng trưng cho sự vội vã đánh mất tỉnh táo) của Steven Gerrard trong mùa giải 2013/14. Lúc ấy Liverpool chỉ cần một phần thoải mái như kẻ vô tình thành vương Leicester City thôi, mọi thứ đã thay đổi.
Mộng đế vương là nỗi niềm thầm kín của Leicester. Còn với Liverpool, đó là khát vọng.