Sao cứ phải tuôn ra những điều khó tin như thế? Sao có thể tin rằng Solskjaer “không hề lo lắng”? Làm sao tin được rằng gia đình Glazer (người Mỹ) mua lại M.U rồi trao vào tay một người hoàn toàn “ngoại đạo”, tên là Ed Woodward, chỉ rành rẽ các vấn đề về ngân hàng và đầu tư, để “củng cố chất lượng chuyên môn” hơn là để kinh doanh?
Nếu họ nói thật thì quá đơn giản. M.U “vô đối” ngày nào bây giờ còn ngóc lên được mới là chuyện lạ. Thất bại thảm hại là điều tất yếu, nếu M.U được điều hành bởi một nhân vật giỏi về đầu tư, kinh doanh, nhưng lại chỉ muốn “làm chuyên môn” (hoặc ít ra thì đấy là mục tiêu tối thượng). Thất bại cũng là điều tất yếu nếu như nhìn vào M.U trong trận thua West Ham vừa qua mà HLV trưởng Solskjaer lại bảo là chưa có gì đáng lo. Nhưng tất nhiên, câu chuyện chẳng phải như vậy. Đấy là những lời nói dối, thế thôi!
M.U bây giờ tồi tệ ra sao thì quá rõ rồi. Nhưng vẫn có nét mới, trong trận thua West Ham: khó mà tin rằng họ lại kém đến mức ấy. Kém đến mức, mọi chuyện xem ra đã vượt rất xa so với những gì người ta có thể gắn kết với chiếc ghế đang lung lay của Solskjaer. Nói cách khác, Solskjaer vẫn chưa bị sa thải đơn giản vì điều này có lẽ cũng chẳng cứu vãn được gì. Đấy là chưa nói đến những hệ lụy còn tồi tệ hơn.
Nếu là người giỏi, ai mà chịu đến Old Trafford thay chỗ Solskjaer trong hoàn cảnh này. Còn nếu không mời được HLV giỏi, M.U làm sao có thể yêu cầu nhân vật thế chỗ cải thiện thành tích hiện thời?
Nhìn vào cái màu áo M.U trong trận thua West Ham, người ta cũng đã có thể hình dung kết cục đau buồn rồi. Tất nhiên, chỗ này thì không thể có... cơ sở khoa học (dù sao đi nữa, bóng đá chẳng bao giờ cần những lý lẽ phù hợp khoa học để trở thành môn thể thao hấp dẫn nhất hành tinh). Cái màu “vàng mà không ra vàng” ấy cứ nhàn nhạt thế nào. Nó giống như là biểu tượng của một sự hoen ố, tàn phai. Nó gợi lên hình ảnh của một đội bóng đã từng có thời vàng son, nhưng bây giờ thì không bao giờ rực rỡ được nữa.
Ngày xưa, khi còn đang “vàng son” thật, chẳng biết thế nào M.U lại ra sân với chiếc áo màu xám, và thua tan nát trong hiệp 1. Bất chấp lý lẽ (có nghĩa muốn phạt thế nào thì phạt), HLV Alex Ferguson ra lệnh cho M.U mặc áo khác sau giờ giải lao. Đấy, bóng đá đâu phải khi nào cũng phải hoặc chỉ là chuyện hợp lý.
Cũng là ngày xưa, ĐT Brazil - mà thật ra là cả đất nước Brazil - tan nát thần hồn, thất vọng cùng cực khi thua Uruguay trong trận quyết đấu tranh ngôi vô địch World Cup 1950. Màu áo trắng của đội Brazil trong trận đấu ấy cũng trở thành “tội đồ”, sau khi người ta đã chỉ ra tất cả những gì có thể quy vào nguyên nhân thất bại.
Brazil không bao giờ dùng lại màu áo ấy nữa (mãi đến trận khai mạc của giải Copa America năm nay họ mới dùng lại, đúng 1 lần, để kỷ niệm tròn 100 năm kể từ lần đầu vô địch Nam Mỹ). Đấy là nguyên nhân vì sao trang phục vàng - xanh của Selecao, nổi tiếng nhất trong làng cầu thế giới, ra đời và luôn để lại ấn tượng sâu đậm.
M.U hãy khai tử cái màu áo biểu tượng “hết vàng son” kia. Hãy xem đấy là một nguyên nhân suy sụp. Chứ nếu không, còn biết chỉ trích điều gì nữa? Hết chỗ để chê rồi!