Kết quả, hai đối thủ Liverpool và Manchester United đã dành tặng cho chúng ta một pha bóng việt vị lớn nhất trong mùa giải này. Đó là một trận đấu nhàm chán, ngớ ngẩn ở cấp độ hạng hai của hai tên tuổi hạng nhất. Và sự ngớ ngẩn ấy, cũng xứng đáng ghi vào sách giáo khoa bóng đá.
Manchester United giống như một kẻ khốn khổ vừa vào sân đã “bay mất” 2 trụ cột, sạch 3 quyền thay người chỉ trong 43 phút, và 45 phút tiếp theo của hiệp 2 họ thi đấu với 10 cầu thủ cộng với một Rashford chạy tập tễnh. Theo lý thuyết, với từng đó tổn thất cũng đồng nghĩa với chuyện M.U đã “giơ tay chịu trói” trước Liverpool. Bởi cũng theo lý thuyết thì Liverpool là đối thủ có cường độ pressing khủng khiếp nhất thế giới lúc này, thừa sức khiến các cầu thủ M.U “chuột rút” và Rashford phải rời sân sớm vì “không chịu nổi nhiệt”.
Nhắc đến Rashford, chúng ta sẽ nói về một câu chuyện đang nóng lúc này trên mạng xã hội, đó là bình luận của Michael Owen. Thần đồng một thời của bóng đá Anh đã nói sau hiệp 1 rằng “nếu tôi là Juergen Klopp và nhìn tình trạng của M.U, tôi sẽ bảo các cầu thủ Liverpool đá vào cổ chân đang bị đau của Rashford”. Câu nói của Owen đã bị tẩy chay và đang gây phẫn nộ trong cộng đồng người hâm mộ Manchester United. Bởi rõ ràng đó là một câu nói thiếu nhân văn, lại thừa mafia. Lối chơi thiếu fair-play như thế xứng đáng bị chỉ trích theo một góc nhìn của nhân sinh quan. Nhưng nếu bạn xét trên thể thao đối kháng thì chưa hẳn, bởi đây là “luật ngầm”. Cũng giống như hai võ sĩ, khi một người bị thương thì người kia thường sẽ công vào cái điểm yếu đó. Owen đã nói không đúng vào thời đại mạng xã hội này, chứ bóng đá không thiếu chuyện triệt hạ nhau.
“Gã đồ tể” Claudio Gentile của nước Ý là một ví dụ điển hình, khi hậu vệ huyền thoại này từng được cựu cầu thủ người Anh Gordon Hill miêu tả: “Claudio Gentile sẵn sàng đứng lên trên cả cái đầu bà nội của anh ta, chỉ để lấy được bóng”. Bóng đá là trò chơi của những kẻ đàn ông, những pha bóng rợn người cũng ở đó cả, và chính trị cũng hòa quyện ở đó cơ mà. Bóng đá không có nhường nhịn và Liverpool cũng có lý do để không cần nhường nhịn, nhưng như ta thấy họ đã chẳng có một pha pressing nào ra hồn, trong khi Rashford chạy đủ 90 phút, còn các cầu thủ M.U chẳng ai bị “chuột rút” dù cho họ phải thi đấu với công suất tăng lên gấp bội.
Xét trên các cơ hội được tạo ra với đối thủ què quặt kia, thì Liverpool cũng chẳng tạo được cơ hội nào đáng kể. Đã thế còn đứng tim khi bị Manchester United chọc thủng lưới ở hiệp 2, rất may là trọng tài phất cờ báo việt vị. Đó là gì đây? Không phải họ nhường nhịn, không phải họ quân tử khi mà mối hận thù giữa hai CLB này là rất lớn. Đơn giản vì Liverpool bế tắc, quá thiếu ý tưởng để tấn công, dẫu cho trước mặt họ chỉ là một đối thủ “thương bệnh binh” cùng với Lukaku, Sanchez chỉ là cái bóng của chính mình.
Liverpool có thể tự an ủi rằng, Manchester United là chướng ngại vật khó khăn nhất của họ trong 11 vòng đấu còn lại, hoặc ít ra họ cũng đã giành lại được ngôi đầu bảng trước Manchester City với đúng 1 điểm nhiều hơn. Nhưng họ cần hiểu, M.U cuối tuần qua đã dâng hiến cho họ nhiều hơn 1 điểm. Chỉ là họ tự bắn vào chân mình để từ chối mà thôi.