Trong bài viết trên trang The Guardian, Rosenior mới đây đã bình luận về Carrick như sau: "Các bạn hãy thử nghĩ xem ai là tiền vệ hàng đầu của bóng đá Anh trong 20 năm qua? Hẳn nhiều người nghĩ ngay đến những Steven Gerrard, Frank Lampard hay Paul Scholes.
Tất nhiên, họ đều là những cầu thủ rất giỏi kiến tạo và ghi bàn. Nhưng vẫn còn một gương mặt khác dường như bị lãng quên dù rất xứng đáng có tên trong ngôi đền của những huyền thoại. Anh là Michael Carrick, cầu thủ có khả năng chuyền bóng phi thường và duy trì sự mạch lạc của những đợt tấn công bằng lối chơi thông minh cùng cách chọn vị trí không chê vào đâu được.
Đáng tiếc, anh lại bị đánh giá quá thấp, đặc biệt là ở ĐTQG. Như chúng ta đã biết, Carrick dự định sẽ giải nghệ vào cuối mùa. Dù không phải mẫu cầu thủ thường xuyên lập siêu phẩm sút xa hay để lại dấu giày ở những bàn thắng, song anh lại rất giỏi trong việc khiến mọi thứ trở nên đơn giản đi rất nhiều.
Không chỉ có tỷ lệ chuyền bóng chính xác cực cao, Carrick mỗi khi phối hợp dường như còn phát đi cả một thông điệp. Theo đó, các đồng đội của anh biết rằng mình không cần phải xử lý phức tạp hay đối thủ của họ đang đứng ở chỗ nào.
Carrick làm tốt tới mức có cảm giác anh ta biết mình phải chuyền bóng tới đâu thậm chí còn trước cả lúc nhận được bóng từ đồng đội. Ở khía cạnh này, không cầu thủ Anh nào có thể chơi ổn định như tiền vệ của M.U. Ở cự ly hẹp, anh là số 1 về tốc độ xử lý bóng bằng cả 2 chân.
Khi nhìn lại thế hệ vàng của bóng đá Anh, hẳn không ít người trong số chúng ta tự hỏi tại sao Tam sư không thể khai thác hết khả năng của những tiền vệ có đẳng cấp đã được thửa nhận. Riêng tôi lại thắc mắc rằng, thay vì băn khoăn chuyện Lampard và Gerrard có thể sát cánh cùng nhau hay không, chúng ta nên đặt vấn đề tại sao Carrick lại không phải là sự lựa chọn hàng đầu cho vị trí ngay phía sau họ.
Nếu điều đó xảy ra, cầu thủ này có thể giúp Lampard và Gerrard được tự do dâng cao, qua đó phát huy hết khả năng tấn công cả trong kiến tạo lẫn tự mình dứt điểm. Cứ nhìn vào những mùa giải đáng nhớ của bộ đôi nói trên, không ai có thể phủ nhận chơi ngay phía sau họ là những tiền vệ vô cùng thông minh và kỷ luật. Chính những Claude Makélélé, Javier Mascherano và Xabi Alonso đã nâng khả năng của Lampard và Gerrard lên tầm cao mới.
Trong suốt 40 năm, bóng đá Anh có phong cách truyền thống luôn đề cao yếu tố tốc độ và thể lực. Người Anh chỉ thích xem những pha tranh chấp quyết liệt của những tiền vệ có thừa cơ bắp ở khu vực giữa sân, do Carrick không đáp ứng được điều này cũng đồng nghĩa với việc anh thường xuyên bị phớt lờ ở ĐTQG. Tất nhiên, hệ quả kéo theo là ĐT Anh bị thiệt hại vì chính lối chơi truyền thống.
Cũng còn may cho Carrick là sự toàn cầu hóa giúp bóng đá Anh trở nên nhiều màu sắc hơn. Càng ngày, các cầu thủ và HLV tới từ nước ngoài càng làm tăng thêm chất lượng giải đấu số 1 xứ sở sương mù. Nhờ đó cựu tiền vệ West Ham mới có nhiều đất diễn hơn, ít nhất là ở cấp độ CLB.
Cùng với M.U, anh đã trở thành nhà vô địch cả ở giải trong nước lẫn đấu trường châu Âu. Trong một cuộc trả lời phỏng vấn, việc HLV Pep Guardiola nói Carrick là cầu thủ duy nhất của M.U đủ tư cách đứng trong hàng ngũ Barca vô địch Champions League 2011 đã nói lên đẳng cấp không thể phủ nhận của anh.
Đáng buồn là Carrick chỉ có vỏn vẹn 34 lần khoác áo ĐT Anh. Tôi cho rằng nếu mang quốc tịch Italia, Đức hay Tây Ban Nha, giá trị của anh ta đã tăng lên gấp bội bởi ở đó người ta rất xem trọng những tiền vệ kiến tạo lùi sâu.
Tôi chưa bao giờ có cơ hội bàn luận về bóng đá với Carrick, nhưng vẫn có cảm giác việc anh ấy treo giày không phải là dấu chấm hết cho một sự nghiệp lẫy lừng. Ngược lại, đó có thể là sự khởi đầu cho một viễn cảnh tươi sáng.
Tôi chẳng bất ngờ khi HLV Mourinho muốn Carrick gia nhập đội ngũ huấn luyện M.U khi không tiếp tục chơi bóng. Nếu chuyển tải được triết lý đầy giá trị của mình cho thế hệ cầu thủ trẻ, anh ấy hứa hẹn sẽ trở thành một HLV tiềm năng trong tương lai. Có lẽ một ngày nào đó tất cả người Anh sẽ nhận ra những điều đáng trân trọng ở Carrick, nhưng khi ấy anh ấy đã làm việc với tư cách một nhà cầm quân chứ không còn là cầu thủ", Rosenior kết luận.