Đơn giản vì dù không xuất thân từ lò La Masia, Luis Enrique vẫn được coi là một cule thực thụ, khi dám dũng cảm chia tay... Real Madrid để gia nhập Barcelona và gắn bó với Nou Camp suốt 8 mùa sau đó. Ngoài ra, sau những thành công với Pep Guardiola, người Catalan đang kỳ vọng vào một HLV “trong nhà” tiếp theo. Chính vì thế, họ sẵn sàng chấp nhận những thay đổi và thử nghiệm, dù chúng có thể đi ngược với triết lý bóng đá ở Nou Camp.
Đó là điều mà Gerardo Martino không có được ở mùa giải trước. Thời điểm đó, những trụ cột như Puyol, Xavi và Pique đều muốn duy trì Tiqui-taca, và khá dị ứng với cách tiếp cận trận đấu trực diện của El Tata. Xavi từng tuyên bố: “Không ai đi thảo luận về triết lý cả”.
Pep Guardiola rất thành công cùng Barca
Chủ tịch Josep Maria Bartomeu thì cho rằng: “Ông ấy (Martino) nhìn bóng đá theo cách khác chúng tôi”. Và ví dụ điển hình nhất cho sự “lệch tông” giữa hai bên, là khi Martino phải nhận một cơn bão chỉ trích sau trận thắng... 4-0 trên sân Vallecano, mà nguyên nhân là vì Barca “chỉ” kiểm soát bóng có 52%.
Điều đó đã thay đổi ở mùa này, khi Luis Enrique đưa ra một loạt thử nghiệm, từ việc chuyển sơ đồ sang 3-4-3 cho đến việc kéo Rafinha, vốn là một tiền vệ lên đá tiền đạo cánh hoặc “số 9”. Sau trận thắng Leon 6-0 ở Cúp Joan Gamper, HLV này thậm chí còn khẳng định ông sẽ không sử dụng một chiến thuật cố định, mà điều chỉnh tùy từng đối thủ. Nhưng bất chấp những xáo trộn ấy, không một ai phàn nàn cả. Vì người ta thường có cái nhìn khoan dung hơn với những người trẻ. Quan trọng hơn, vì khác với Martino, Enrique là một cule.
Enrique được thoải mái vì là cule
Hai sơ đồ dưới đây cho thấy, so với HLV Martino nhiệm kỳ đầu, Luis Enrique được thoải mái đưa ra thay đổi tại Barca, từ nhân sự đến lối chơi. Enrique được ủng hộ, bởi ông là một cule.