Giáng sinh năm ngoái, Sanchez lặn lội về quê nhà dự lễ khai trương 5 sân cỏ nhân tạo, mà anh bỏ tiền túi tặng riêng cho người dân vùng Tocopilla – mảnh đất mà Sanchez từng nói: “Nơi đó ngoài sỏi đá, cát bụi, thì chẳng có gì ngoài những kỷ niệm thời gian khó”. Năm sân cỏ nhân tạo là món quà Sanchez tri ân quê hương và cũng là thứ chân sút này hy vọng sẽ chắp cánh cho những chú bé như anh ngày xưa có cơ hội chơi bóng trên một cái sân thực sự.
Thời còn nhỏ, Sanchez mê đá bóng và người duy nhất ủng hộ anh chính là mẹ. Để con trai theo đuổi đam mê và duy trì cuộc sống, bà Martina hàng ngày phải ra chợ bán cá. Năm Sanchez 16 tuổi, sự cố lớn xảy ra với gia đình anh.
Cảnh sát phát hiện bà Martina kinh doanh mà không có giấy phép. Họ bắt mẹ anh, yêu cầu bà phải đóng tiền phạt lên tới 1.000 euro. Lấy đâu ra ngần ấy tiền? Cuối cùng, Sanchez buộc phải “bán thân” cho siêu cò Fernando Felicevich, người sau này đã đưa Sanchez sang Udinese và giúp anh trả toàn bộ số tiền phạt cho bà Martina.
Xa mẹ, xa quê hương, Sanchez luôn ý thức được để có ngày hôm nay, bà Martina đã phải hy sinh cho anh nhiều đến nhường nào và quê hương đã tạo cho anh biết bao cơ hội. Cũng chính vì vậy, kiếm được bao nhiêu tiền, Sanchez đều dành gần một nửa để trả món nợ ân tình.
Anh về quê với dự định mua cho mẹ một căn hộ khang trang, hoặc đưa bà thoát khỏi vùng đất Tocopilla “chó ăn đá, gà ăn sỏi”. Nhưng bà Martina nhất quyết không chịu rời đi. Bà không muốn xa quê nhà. Bà chỉ đồng ý để Sanchez sửa sang lại căn hộ cũ kỹ năm xưa mà thôi.
Sống đơn độc ở nước ngoài cũng rèn luyện cho Sanchez đức tính tự lập rất cao. Anh gần như không bao giờ nhờ vả ai. Một phóng viên người Italia kể lại, thời Sanchez thi đấu cho Udinese, anh lái xe đến một siêu thị cách nhà 5km, rồi chẳng may đánh mất chìa khóa. Thay vì gọi điện nhờ trợ giúp, Sanchez… chạy bộ về nhà lấy khóa dự phòng rồi trở lại tự lái xe về nhà.