Vô duyên từ những ngày đầu tiên
Trước cả khi đến Trung Quốc chơi bóng, Paul Gascoigne đã có những kỷ niệm chẳng mấy hay ho gì ở đất nước đông dân nhất hành tinh. Đầu tiên là chuyến du đấu khởi động trước thềm EURO 96 cùng ĐT Anh. Ấn tượng đầu tiên của Gazza khi chơi bóng tại sân Công nhân Bắc Kinh là tiếng ồn đinh tai nhức óc, tới mức ông mô tả “người Trung Quốc bu quanh tôi đông như kiến”. Gazza vẫn rực sáng với một bàn thắng và một pha kiến tạo, nhưng ông lại khiến người bản địa phật lòng với không ít phát ngôn khiếm nhã.
Lịch trình của ĐT Anh tại Trung Quốc có chuyến thăm Vạn Lý Trường Thành, nhưng thay vì hào hứng như những đồng đội khác, ông thẳng thừng từ chối. “Quá xa, quá phiền nên tôi không đi”, Gascoigne nói. “Và tôi đã đúng. Nhiều đồng đội đến Vạn Lý Trường Thành đã về với khuôn mặt nhăn nhó khó chịu. Họ chẳng thăm thú được mấy, vì nhiều khu vực bị phong tỏa do đang trong thời gian sửa chữa”. Phải tới lúc cả đội đến Hong Kong, Gazza mới là chính mình, bởi ông có thể quậy tới bến ở đây.
6 năm kể từ chuyến đi tới Trung Quốc, Gascoigne trôi dạt qua 4 CLB tại Anh. Ở tuổi 35, thời gian thi đấu đỉnh cao của ông không còn nhiều nữa. Vào mùa Hè 2002, ngay cả đội bóng đang thi đấu tại giải hạng nhất Anh là Burnley cũng từ chối gia hạn hợp đồng với Gazza. Chỉ có những CLB ở hạng thấp hơn như Exeter, Darlington và Northampton muốn chiêu mộ danh thủ đã hết thời. Thay vì ở lại Anh sống mòn nốt những năm cuối sự nghiệp, Gascoigne tìm cơ hội thi đấu ở nước ngoài.
Trung Quốc, điểm đến từng bị Gascoigne bỉ bôi hết mực trong quá khứ, lại trở thành mảnh đất trao cơ hội cho ông. Cuối năm 2002, ông có lời mời hấp dẫn từ CLB Liêu Ninh và đội bóng này thậm chí còn hào phóng tới mức đặt vé cho ông bay thẳng đến đảo Hải Nam để tập luyện cùng những đồng đội tương lai. Nhưng đến vùng đất mới, Gazza mới thấy ngay cả các danh thủ thế giới cũng cần phải học cách thích nghi nếu muốn thành công tại Trung Quốc. Khác biệt về ngôn ngữ và văn hóa khiến ông thường xuyên tự nhốt mình trong phòng, tới mức tự mô tả bản thân “như bị giam trong hang”.
Tại Hải Nam, thú vui duy nhất của Gascoigne là câu cá trong hồ nước khách sạn, với mồi là một miếng bánh. Chán chường vì không được là chính mình tại Trung Quốc, Gazza chẳng thể hiện được bao nhiêu trên sân tập. Báo chí địa phương đến đưa tin còn nhận định ông “yếu ớt và vụng về”, khiến lãnh đạo CLB Liêu Ninh quyết định yêu cầu Gazza thử việc thêm 1 tuần nữa. Tự ái vì bị chê, ông đùng đùng bỏ tập, chuyển đến liên hệ với một CLB ở giải hạng hai có tên Cam Túc Thiên Mã.
“Suýt chết” vì SARS
Không giống như những ngày trải qua ở Hải Nam, Gazza chỉ mất 3 ngày để thuyết phục ban lãnh đạo Cam Túc Thiên Mã ký hợp đồng với ông. Cuối tháng 1/2003, ông chính thức ký vào bản hợp đồng làm cầu thủ kiêm HLV tại CLB, nhận lương tới 400.000 bảng mỗi năm. Trả lời truyền thông đại lục, lần này Gazza đã ứng xử khéo léo hơn rất nhiều. Ông nói mình là cầu thủ chuyên nghiệp, muốn được thi đấu, trải nghiệm những vùng đất mới và Cam Túc cho ông cơ hội đó.
Dĩ nhiên Gascoigne chẳng yêu Cam Túc đến vậy, nếu không muốn nói ông chưa từng nghe về địa danh này. Đây là một trong những tỉnh nghèo nhất Trung Quốc, cộng thêm môi trường bị ô nhiễm bởi hoạt động khai mỏ. Phải nhờ chính quyền thành phố Thiên Tân hỗ trợ, họ mới có tiền thành lập đội bóng nhằm khích lệ phong trào phát triển. Chỉ mất vài ngày ở Cam Túc, Gazza nhanh chóng nhận ra ở đây chẳng có “thiên đường” nào cả.
“Lan Châu, thành phố nơi tôi ở là vùng đất bẩn nhất Trung Quốc”, Gascoigne chê bai. Vì thế, mặc dù ghi bàn ngay trong ngày ra mắt, ông sớm tìm đường tháo chạy khỏi đây. Gazza liên tục than phiền ông bị nghiện rượu, bị trầm cảm, nên cần trở về châu Âu điều trị nhưng không được chấp nhận. Phải đến khi dịch SARS bùng nổ ở đại lục vào tháng 4, Gazza mới có cớ để trốn về nước, kết thúc 3 tháng một đi không trở lại.
Từng giao lưu ở... Vũ Hán Cái chết yểu của Cam Túc |