Ngay từ thời điểm bản danh sách đề cử được công bố, dư luận đã bị kéo vào những cuộc tranh luận tưởng chừng không có hồi kết. Người ta tranh luận về tiêu chí bính chọn. Rằng tại sao nới lỏng tiêu chí cho một cầu thủ này, trong khi lại quá khắt khe với cầu thủ khác. Rồi, trong những cuộc bầu chọn nhằm hướng đến sự vinh danh cá nhân thì những con số chuyên môn phải đặt lên hàng đầu.
Nhưng, nói cho cùng, sẽ chẳng có điều gì tuyệt đối khi cuộc sống luôn là tương đối. Thậm chí, có người nói vui rằng sự tương đối mới là tuyệt đối đúng trong cuộc sống này. Chúng ta chẳng thể lý tính đến mức tuyệt đối khi vẫn mang một trái tim đầy xúc cảm.
Khi ấy, bạn sẽ muốn có thật nhiều Quả bóng vàng để trao cho tất cả các ứng viên. Bạn không thể yêu khi chứng kiến cảnh Xuân Trường nức nở rời sân Mỹ Đình. Bạn sẽ tặng ngay Quả bóng vàng cho một Thành Lương nói lời chia tay ĐT Việt Nam trong nước mắt ngay tại phòng thay đồ. Rồi hình ảnh một Minh Tuấn gạt nỗi đau mất cha để lăn xả ghi bàn cho đội tuyển. Và cả các cô gái đá bóng, những chàng trai của ĐT futsal nữa. Họ đã chạm đến trái tim người hâm mộ bằng sự phi thường của mình. Họ đã khiến cả nền bóng đá được rạng danh, góp phần giúp thương hiệu Việt Nam thêm lan toả.
Biết bao hình ảnh đẹp đã khiến những người yêu bóng đá được thăng hoa hay xúc động dâng tràn trong một năm đáng nhớ của bóng đá nước nhà. Khi ấy, bạn sẽ tự nhủ tất cả các ứng viên đều xứng đáng nhận Quả bóng vàng. Và, nói cho cùng, sự tranh luận về sự xứng đáng giữa các ứng viên chính là vinh quang của cả nền bóng đá. Và, sự vinh danh cá nhân ở đây cũng chính là một trong những cách để tôn vinh cả nền bóng đá vốn có quá nhiều kỳ tích trong một năm cực kỳ thành công và đáng nhớ!