Để đảm bảo tên của tất cả các cầu thủ được phát âm chính xác, UEFA yêu cầu mỗi đội tuyển tham dự EURO lần này phải có phát thanh viên riêng. Và người Pháp chọn Max, cựu phát thanh viên của kênh Fun Radio. Max từ bỏ việc kể cho độc giả những câu chuyện cười để chuyển sang làm nghề “giới thiệu đội hình xuất phát, đọc tên cầu thủ thay người, cầu thủ ghi bàn…” từ năm 2011. Với 5 năm kinh nghiệm làm dâu trăm họ, người đàn ông 46 tuổi mà cả ĐT Pháp biết mặt nhưng không ai biết tên họ đầy đủ của anh, trở thành phát thanh viên cho Les Bleus tại EURO 2016.
Cái nghề của Max nghe tưởng không hay mà hóa ra lại… hay không tưởng. “Tôi làm việc với kịch bản như một diễn viên học thoại cho một bộ phim hành động”, Max tâm sự. Nếu như nhiệm vụ của một cầu thủ là ghi bàn trên sân, thì việc Max phải làm là khiến “toàn bộ khán giả nổi da gà cùng tiếng hô: Vàooooo rền vang ngay sau đó”.
Để chuẩn bị cho một trận đấu, Max phải đến sân sớm… 11 tiếng. “Thảo luận kịch bản với đại diện của UEFA, sau đó đưa kịch bản cho đại diện LĐBĐ Pháp đọc, sửa và bắt đầu học thuộc lòng. Để giữ giọng được vang, hào hứng, tôi không được uống nước đá, không hút thuốc 4 ngày trước khi trận đấu diễn ra. Với EURO thì coi như nhịn bia 1 tháng”, Max tâm sự.
Tuy nhiên, không phải tất cả những gì Max phải nói đều có trong kịch bản. “Khả năng ứng biến theo tình huống đối với một phát thanh viên là cực kỳ quan trọng”, Max bắt đầu hồi tưởng lại vụ khủng bố Paris tháng 11 năm ngoái. Max chính là người thông báo cho toàn bộ khán giả và cầu thủ có mặt trên sân Stade de France về vụ khủng bố.
Để tránh hoảng loạn, Max phải chọn cách nói an toàn nhất và cũng chính anh phải hướng dẫn đám đông CĐV rút lui khỏi Stade de France an toàn. “Đó là thời khắc thử thách nhất trong sự nghiệp của tôi. Tôi phải nói thế nào để không CĐV nào cảm thấy bị bỏ rơi. Bản thân tôi lúc đó cũng căng thẳng và hoảng sợ, nhưng không được thể hiện điều đó qua giọng nói. Hãy tưởng tượng tất cả những gì CĐV muốn nghe lúc đó là lời trấn an từ một giọng nói phát trên loa. Sự sống của họ phụ thuộc vào đó”, Max nhớ lại.
Luôn có mặt ở sân, được quyền tiếp xúc thân mật với các cầu thủ, nhưng Max luôn giữ khoảng cách rất chuyên nghiệp với các siêu sao áo lam. Giới hạn giữa một phát thanh viên và cầu thủ đôi khi chỉ dừng ở cái bắt tay.
Vậy trong nghề này, Max ghét nhất cái gì? “Tôi ghét phải đọc tên những cầu thủ mà tôi không thích. Tôi phải làm việc này liên tục khi dẫn các trận đấu của PSG tại Ligue 1. Tôi không thích PSG từ khi Ibrahimovic tới”.