Lần lượt Áo Địa Lợi, Hung Nha Lợi, Bồ Đào Nha rồi đến Anh Cát Lợi đều không thể khuất phục nổi, thậm chí còn hại đến thân. Chỉ trong mươi hôm, xứ Băng Hỏa uy danh lừng lẫy, kinh động khắp châu Âu, từ trước đến nay chưa ai được thế...
Hôm ấy, trời đã về chiều. Gió từ mé Tây thổi lại, hú lên từng hồi như đám quỷ vung roi dọa nát hồn phách kẻ qua đường. Lúc này, con đường độc đạo dẫn đến Ba Lê chỉ một màu xám bạc, lạnh lẽo ghê người. Chỉ trong giây lát trời đã tối sầm, xung quanh một màu chết chóc.
Từ phía xa vọng lại thanh âm của tiếng cước bộ chậm rãi. Không phải một, có tới cả chục người. Đó không phải biểu hiện của sự nhàn nhã mà cho thấy đám người này vô cùng cẩn trọng, từng bước vừa đi vừa dò đường, từng chút từng chút một. Nhìn kỹ thì đám người này đều là những tay dũng hãn phi thường, râu tóc xồm xoàm nhưng khí độ trầm tĩnh vô cùng. Trong mắt chúng đều lóe tinh quang, có thể cảm thấy một tinh thần hăng hái, đủ để đối phó với bất cứ khó khăn nguy hiểm nào.
Cho đến khi những tia nắng yếu ớt trong ngày cũng đã tắt, không gian chìm vào một mảnh hắc ám, đám người đang đi vẫn không hề có dáng mỏi mệt. Tuy nhiên, lão nhân đi đầu chợt dừng lại. Khi những kẻ phía sau đã tập hợp đủ, lão khẽ chỉ ngón tay về phía đằng xa, nơi có ngọn tháp Ái Phiên (Eiffel) đang không ngừng phát xạ hào quang, hỏi:
- Các người có biết ở trên kia có đặt vật gì không?
Tả hữu vội đáp:
- Phải chăng có liên quan đến bảo vật châu Âu, hiệu lệnh thiên hạ?
Lão nhân cười, nói:
- Chính phải. Nhưng cái mà ta muốn nói là câu chuyện sâu xa đằng sau nó.
Đợi đến khi đám người kia nôn nóng không chịu nổi, lão mới thủng thẳng nói tiếp:
- Người Băng Hỏa Đảo chúng ta bao năm nay bị kẻ khác coi thường, người người đè nén. Ta vốn từ Thụy Điển đến đây nhưng chứng kiến cảnh tai ngược ấy cũng không chịu nổi, huống hồ là các ngươi. Nay sau bao công hãn mã, lũ chúng ta đã tới được đây. Nhưng hãy nhớ, không phải vì kỳ vật châu Âu, mà để từ nay, khắp thiên hạ nghe tên Băng Hỏa Đảo mà sợ, tiếng thơm truyền đến muôn đời sau, biết không?
Nghe đến đây, không ai không rỏ nước mắt nhưng trong tim sục sôi một bầu khí huyết, quyết chiến đến kỳ chết mới thôi.
Đương khi ấy, Đức Sâm (Deschamps) đang đóng quân ở Khắc Lan Phượng Tiên (Clairefontaine) nghe tin người Băng Hỏa Đảo đến nơi cũng giật mình kinh sợ. Y biết rằng Băng Hỏa Đảo hôm nay không còn là những kẻ từng run rẩy trước Phú Lãng Sa (Pháp) 4 năm trước, càng không phải như đã từng xếp thứ 131 trong giới võ lâm. Chỉ vài khắc nữa thôi, Ba Lê sẽ dữ dội cuồng phong, gió cát mịt mù. Thời gian chậm trôi, một sự tĩnh lặng bao trùm trước khi bùng lên một trận huyết chiến.
Thật là:
Vừa biến nước Anh thành bại tướng
Lại thấy Băng Hỏa nổi can qua
Không biết xứ Băng Hỏa chuyến này thành bại thế nào, xin chờ hồi sau sẽ rõ.