Kiểm soát bóng không còn là vũ khí tối thượng
Thứ nhất, lối chơi kiểm soát bóng không còn phát huy được sức mạnh khủng khiếp khi mất đi những nghệ nhân chuyền bóng như Xavi hay sự sắc sảo của những mẫu nửa tiền vệ-nửa tiền đạo như Cecs Fabregas. Những nhân tố còn lại của “Thế hệ vàng 2010” cũng chỉ còn lại Busquets và Iniesta không còn ở phong độ cao nhất.
Những miếng ghép tạm thời may ra chỉ có David Silva phần nào đảm bảo được kỹ năng kiểm soát và hòa quyện được lối chơi. Còn những cầu thủ trẻ hơn như Koke, Thiago hay Asensio dù rất cố gắng, nhưng cũng chỉ là lứa cầu thủ tiềm năng và họ khi thi đấu trong màu áo CLB cũng thiên về lối chơi đơn giản và thực dụng hơn.
Thứ hai, lối chơi tiqui-taca đã bị bắt bài. Bởi trong thế giới hiện đại, mỗi thành công đều được phân tích mổ xẻ vô cùng kỹ lưỡng và chi tiết. “Siêu nhân” như Messi hay Ronaldo đều có cách hóa giải. Đã có nhiều chiến thuật được sáng tạo, được hoàn thiện để phá tiqui-taca. Đó là lối chơi tổng lực và những pha phản công thần tốc của Hà Lan năm 2014. Là pressing tầm cao của Italia hủy diệt mọi đường lên bóng và triển khai tấn công của Tây Ban Nha tại EURO 2016.
Lopetegui đã thay đổi, nhưng chưa đủ
Việc chọn Diego Costa thay vì Alvaro Morata và chắc đến 90% tiền đạo gốc Brazil sẽ đá chính đã cho thấy HLV trưởng Lopetegui của ĐT Tây Ban Nha sẽ điều chỉnh lối chơi thiên về tấn công một cách trực diện. Và minh chứng là trong trận đấu gần nhất với Thụy Sỹ, người ta đã nhìn thấy nhiều hơn những đường bóng dài và trung bình từ tuyến sau tìm đến tiền đạo đầy sức mạnh của Atletico.
Với thể hình tốt, khả năng tỳ đè hợp lý, Costa đang là mẫu tiền đạo làm tường khá lý tưởng cho những tiền vệ có tốc độ, kỹ thuật tốt như Silva hay kể cả Iniesta băng lên và dứt điểm. Cùng với đó là lối đá rất tinh quái và ranh mãnh, Costa cũng hoàn toàn có thể chơi độc lập một cách hiệu quả.
Tóm lại, lối chơi của Tây Ban Nha ở World Cup 2018 sẽ đa dạng và khó lường hơn. Rất có thể họ vẫn kiểm soát bóng, tấn công mạnh mẽ trước những đối thủ không quá mạnh như Morocco, Iran, nhưng cũng có thể thi đấu vô cùng thực dụng và chặt chẽ trước Bồ Đào Nha. Càng vào sâu, có lẽ lối chơi chặt chẽ, thực dụng sẽ càng được Tây Ban Nha phát huy mạnh mẽ hơn nữa.
Bởi những cái chết đẹp sau những trận cầu tấn công cống hiến, những thất bại đau đớn ở những giải đấu gần đây là bài học quá đủ với người dân xứ Bò tót. Tuy vậy, là một người vốn luôn yêu mến và cổ vũ cho lối chơi tấn công của Tây Ban Nha bao nhiêu năm qua, tôi vẫn hy vọng dù có thay đổi như thế nào họ vẫn giữ được chất riêng: kỹ thuật và lối chơi đẹp mắt.