Lý do đầu tiên là bởi trong quá khứ, Italia từng trả giá đắt vì việc sử dụng đội hình thiếu kinh nghiệm. Tại EURO 2000, HLV Dino Zoff đã loại bỏ Roberto Baggio để dùng Del Piero. Thời điểm đó, dù đã 26 tuổi nhưng Del Piero mới đá 20 trận cho ĐTQG, ghi vỏn vẹn 3 bàn. Sau đó, chính Del Piero là người bỏ lỡ 2 cơ hội ngon ăn trong trận chung kết với Pháp, khiến Italia thất bại đau đớn. Tới World Cup 2002, HLV Giovanni Trapattoni cũng từ chối gọi Baggio lên tuyển. Và hậu quả là Italia dừng bước ngay vòng 1/8.
Chưa hết, nhìn lại lịch sử những giải đấu lớn thành công của Italia gần đây thì đóng góp của những “ông lão” cũng là cực lớn. Tại World Cup 2006, Fabio Cannavaro chơi tuyệt vời ở vị trí trung vệ dù 33 tuổi. Hay gần nhất, ở EURO 2012, Antonio Di Natale dù gần 35 tuổi đã ghi bàn mở tỷ số trong trận ra quân gặp Tây Ban Nha.
Lý do tiếp theo để Italia vẫn cần những lão tướng là bởi khoảng trống khá lớn mà đội cận vệ già để lại. Trong lần triệu tập gần nhất, Conte triệu tập rất nhiều tiền đạo trẻ để giải quyết bài toán hàng công như Cerci, Destro, Gabbiadini, Okaka hay Zaza. Tuy nhiên, xét về tầm ảnh hưởng, kinh nghiệm, thì những cái tên kể trên chưa bao giờ sánh được với Totti hay Di Natale.
Trẻ hóa là cần thiết. Nhưng Italia có lẽ vẫn cần sự phục vụ của những lão tướng, nhất là khi các tài năng trẻ chưa thực sự trưởng thành. Một đội bóng có sự kết hợp của các cầu trẻ và được sự dìu dắt bởi những “ông lão” là mô hình phù hợp nhất với Conte thời điểm này.
34 tuổi là tối đa!
Trong lịch sử, những tiền đạo già nhất của Azzurri chơi bóng ở giải đấu lớn đều chưa tới tuổi 35. Di Natale (34 tuổi, 8 tháng) ở EURO 2012 là chân sút lớn tuổi nhất, tiếp theo là Gino Cappello (34 tuổi, 4 tháng) tại World Cup 1954 và Daniele Massaro (33 tuổi, 1 tháng) tại World Cup 1994. Riêng Di Natale và Massaro đều ghi bàn cho Italia ở vòng bảng.