Nhưng, sự hiện diện của Tuấn Anh được nhắc đến nhiều hơn cả, bởi cầu thủ vốn phải đối diện với quá nhiều vận rủi này lại một lần nữa mở toang cánh cửa ĐTQG bằng khát khao tuyệt vời của mình.
Nhắc đến Tuấn Anh, nhiều người nghĩ đến những ca chấn thương liên miên. Tài năng đặc biệt của bóng đá Việt Nam được kỳ vọng sẽ trở thành một nhạc trưởng xuất sắc nhất, nhưng mỗi lần dư luận kỳ vọng vào anh là một lần chấn thương khiến Tuấn Anh phải làm khán giả. Khác với những đồng đội cùng trang lứa vốn đã sống cuộc sống của những ngôi sao, hưởng khoản tiền thưởng bạc tỷ cùng những bản hợp đồng quảng cáo cao nhất thì Tuấn Anh vẫn bền bỉ với cuộc chiến đấu chống lại những ca chấn thương dai dẳng.
Có lần, Tuấn Anh nhắc đến khả năng giải nghệ. Gia đình anh cũng yêu cầu anh tính chuyện tương lai khi những chấn thương cứ mãi đeo đẳng. Có cảm giác, bảo bối của bầu Đức luôn ở trạng thái mong manh. Anh có đôi chân ma thuật, nhãn quan tuyệt vời nhưng đó cũng là điểm yếu nhất của tiền vệ tài hoa này. Ngồi làm khán giả dài hạn, phải sang Hàn Quốc chữa trị chấn thương với những phác đồ phức tạp và đôi lần chứng kiến những ánh mắt bi quan vào tương lai nhưng thật tuyệt vời là Tuấn Anh chưa bao giờ muốn dừng lại. Hay nói đúng hơn, anh muốn tìm thêm cơ hội cho mình bằng những nỗ lực không biết mệt mỏi.
Cánh cửa kỳ diệu lại mở ra với Tuấn Anh. Nhưng đó cũng là con đường của nhiều cầu thủ khác. Những Hồng Quân, Văn Thuận, Văn Thắng vẫn còn nguyên cơ hội được khoác áo ĐTQG. Hay nói đúng hơn, điều mà họ cần phải làm lúc này là không được mất niềm tin vào bản thân mà quên mất việc phải cố gắng hơn nữa, dấn thân hơn nữa để một ngày nào đó sẽ chiếm được lòng tin của ông Park.
Một bản danh sách có thể khiến dư luận nổi sóng tranh luận. Nhưng, mỗi nhà cầm quân đều có cái lý của mình. Nhiệm vụ của chúng ta là tin tưởng, ủng hộ. Nhiệm vụ của các cầu thủ là không được thôi hy vọng và lòng quyết tâm tìm cánh cửa đến tương lai.