Khi Công Phượng sang Bỉ, những người lạc quan thì tin rằng, anh sẽ có một môi trường tuyệt vời để phát tiết tinh hoa. Với bầu Đức, ông cũng có niềm tự hào cho riêng mình bởi thời điểm ấy, Công Phượng là người hưởng mức lương cao nhất Việt Nam. Và không ai khác, HAGL là đội duy nhất kiếm được tiền từ Nhật Bản, Hàn Quốc, Thái Lan và Bỉ thông qua việc cho mượn cầu thủ.
Bầu Đức có cho mình niềm tự hào thông qua những bản hợp đồng ồn ào bậc nhất Việt Nam. Tất nhiên, ông và cộng sự cũng phải đối mặt với những hoài nghi về việc, Công Phượng ra nước ngoài mang mục tiêu truyền thông hơn là chuyên môn. Nhưng, nhận xét thế nào là quyền của dư luận và bầu Đức có thể tiếp tục cuộc chơi của mình miễn là ông cảm thấy hạnh phúc.
Có điều, như trên đã nói, nếu xét về mục tiêu khi mỗi người sẽ có một cái nhìn khác nhau về cùng một sự việc. Bầu Đức có thể hào hứng nói về bản hợp đồng có một không hai của Công Phượng. Bầu Hiển có thể tủm tỉm cười khi dư luận tung hô ông cao tay trong thương vụ Văn Hậu. Nhưng ông Park Hang Seo thì khác. Thậm chí, ông sẽ lo lắng khi những quân bài chiến lược của mình không thường xuyên được thi đấu chính thức.
Với nhà cầm quân này, giá trị của một cầu thủ là số lần ra sân, màn trình diễn trên sân chứ không phải giá trị hợp đồng hay sức lan tỏa về truyền thông. Với ông, thành bại của ĐT Việt Nam là yếu tố sống còn và nó phụ thuộc rất nhiều vào phong độ của từng cầu thủ. Thế nên, HLV Park Hang Seo sẽ không đủ thời gian và sự kiên nhẫn để chờ các cầu thủ học tập từ băng ghế dự bị hay trưởng thành qua những buổi tập ở trời Âu. Và nỗi lo, sự trăn trở của ông Park là có thật và chính đáng. Chỉ có điều, nghĩ khác nhưng thầy Park không thể làm khác, có chăng, ông phải tìm cho mình một phương án tốt nhất trong hoàn cảnh hiện tại.