Vua phá lưới với 7 bàn thắng, đồng thời còn là cầu thủ xuất sắc nhất giải đấu. Tên anh khi vang lên là một huyền thoại dang dở, nhưng là huyền thoại vĩnh cửu trong các trò chơi như FIFA hay Pes. Vâng, bạn đã đoán ra, Adriano là tên của anh ta. Brazil vô địch kỳ Copa năm ấy vốn không phải bởi họ mạnh, mà bởi họ có Adriano.
Cả hai trận bán kết (với Uruguay) và chung kết (với Argentina), thì Brazil đều vượt qua chỉ bằng những loạt sút luân lưu. Nhưng họ có luân lưu để mà sút, đó là nhờ Adriano ghi bàn và giải cứu. Thuở đó, người ta tin rằng anh sẽ kế tục bước chân huyền thoại của những Ronaldinho, Ronaldo. Đáng tiếc chỉ một nửa trở thành sự thật. Đúng là anh đã sát cánh cùng họ, vươn lên ngang tầm với họ trong vài khoảnh khắc, nhưng đã dừng lại giữa chừng sau sự cố mất cha để đưa cả cuộc đời và chiếc chân trái thần thoại ấy vào trong rượu và ma túy.
“Ồ, có nhầm lẫn không vậy? Chắc là Richarlison của Everton ghi bàn mới đúng chứ? Sao lại ghi mỗi chữ Everton thế này?” Thừa nhận đi, có phải nếu như không xem Brazil thi đấu mà chỉ xem kết quả sau trận, liệu ta có nghĩ như thế sau trận khai màn Brazil - Bolivia không? Nhưng giờ ta phải làm quen với cầu thủ tên là Everton ấy. Tên anh ta là Everton Soares. Và nếu như tin đồn chuyển nhượng là chính xác rằng Manchester United đang săn đuổi anh ta, thì mùa giải Ngoại Hạng Anh 2019/20 ta sẽ được chứng kiến trận đấu giữa Everton Soares và Everton F.C.
Biết đâu các BLV sẽ được dịp hét lên “Everton đã sút tung lưới Everton”. Thật quá khó để Everton không qua châu Âu sau kỳ Copa America năm nay, khi mà màn trình diễn đến lúc này của anh là quá ấn tượng. 2 bàn thắng và 1 kiến tạo chỉ là con số thống kê, giá trị của Everton là một cảm giác khiến người ta quên đi Neymar. Một người đủ sức làm cho người ta quên Neymar tức là đủ sức để vươn lên tầm cao rồi.
Lối đá của Everton rất mượt, đảo người thanh thoát, và gợi nhớ về một điều gì đó đã mất của bóng đá Brazil, của thứ bóng đá trình diễn với những pha bóng kỹ thuật thời trước năm 2007. Đẹp, kỹ thuật, chơi bóng nồng say như các vũ điệu, và không bao giờ làm các hành động ăn vạ quá lố kiểu Neymar - dẫu cũng đẹp, nhưng lại khó có cảm tình.
Các nghệ sĩ kiểu như Ronaldo béo, Ronaldinho chơi bóng mang chút gì đó ngây thơ. Ronaldinho thì luôn luôn cười, còn Ronaldo luôn lừa qua thủ môn để ghi bàn nhưng không phải vì anh biểu diễn, mà là vì thói quen (đấy mới là sự lợi hại). Họ giống như những người phụ nữ đẹp mà không biết mình đẹp (thành ra họ đẹp nhất), còn Neymar lại giống một người phụ nữ đẹp mà hơi diêm dúa.
Đã 15 năm rồi kể từ ngày Adriano “chào sân” trước thế giới ở Copa America, thêm 5 kỳ Copa America nữa xuất hiện ở vùng đất Nam Mỹ. Và người ta lại mong gặp lại ký ức rực rỡ như Adriano ở đất Peru ngày nào. Brazil cũng vô địch thêm một lần vào năm 2007, nhưng ngôi sao Robinho khi ấy đã ở Real Madrid được 2 năm và chỉ là miếng phô mai trong kho tàng thực dụng của Dunga.
Brazil hôm nay mới có một nghệ sĩ gây ấn tượng ở Copa America như Everton. Dẫu hành trình của Brazil đi còn rất dài. Nhưng hôm nay ta phải nhìn kỹ Everton, không phải vì biết đâu mùa giải tới ở châu Âu sẽ in đậm dấu chân anh, mà bởi vì thứ bóng đá anh trình diễn. Lạy chúa, Everton đang đẹp theo cách cũ - nhảy múa và ghi bàn, sáng tạo và tóm lại là “vị nghệ thuật”.