Trong khúc nhạc trầm, bài ca nói về một người mang những nỗi buồn nhân thế, nhớ về những ngày đã qua. Triết lý về cõi nhân sinh phảng phất trong ca khúc ấy, như một điều định hình nên phong cách sáng tác của Trịnh Công Sơn. Câu hát “Thôi về đi, đường trần đâu có gì”, đã để lại bao ngơ ngác cho những kẻ nghe nhạc sau này.
HLV Antonio Conte có mệt mỏi với những lời đồn về việc ông bị sa thải không? Chắc chắn là có. Bởi đến cả người ngoài cuộc cũng phải mệt mỏi thay cho ông. Cứ dăm bữa nửa tháng, là lại nghe một thông tin về việc ông bị Chelsea sa thải. Chẳng lẽ nước Anh khó chịu với ông đến thế cơ à? Không thể sống cùng cảnh nhìn ông hò hét ngoài đường biên ư?
Vào những ngày qua, Daily Mail đưa tin liên tục về việc Conte sẽ ra đi, Diego Simeone được Chelsea vời về thay thế. Trong khi ấy, Conte vẫn phải gồng mình mỗi ngày, gánh bao áp lực từ ban lãnh đạo, đấu khẩu với Jose Mourinho, và lèo lái đoàn quân có một quá khứ toàn những sự nổi loạn. “Đường trần” đó của Conte có gì đâu ngoài những lo toan, và nỗi thất vọng?
Mùa giải 2016/17, nếu không là Conte, thì là ai? Ai có thể vực dậy được Chelsea từ muôn vàn đổ vỡ sau mùa giải 2015/16? Ai có thể đoàn kết các cầu thủ Chelsea vốn bị chia rẽ sau sự ra đi đầy bí ẩn của Jose Mourinho - chiến lược gia được yêu mến nhất Stamford Bridge? Ai có thể cho Chelsea chức vô địch Premier League 2016/17? Chính ông, chính là Antonio Conte.
Chelsea đã đòi hỏi quá nhiều ở Conte, đơn giản chỉ bởi họ không vừa mắt với ông. Giống như một đứa con giỏi giang nhưng không được lòng bố mẹ. Đứa con ấy làm được nhiều nhất, mà sự ân cần bố mẹ dành cho lại ít nhất. Nhưng nhìn bức tranh tổng thể, ta sẽ thấy người con ấy xứng đáng được tri ân hơn. Trong trường hợp này cũng thế, hãy thử đặt một HLV khác ở vào hoàn cảnh của Conte đi, xem xem người đó có làm được như Conte bây giờ không?
Chelsea muốn thay ông ư? Không là ông, thì là ai? Sống mà như “thập diện mai phục”, chuyển nhượng chẳng ra sao, tin đồn bủa vây, cầu thủ lâu lâu lại nổi loạn. Việc người đàn ông Ý đó vượt qua mọi khó khăn đến giờ này chỉ có thể vỗ tay tán thưởng, chứ chẳng thể chê trách. Những người yêu Chelsea có biết trân trọng điều này không?
Thật sự không ai khổ như Conte, thua một trận là có người đòi sa thải. Nhưng càng thử thách, Conte lại càng quyết tâm. Mùa đầu tiên, vì không có được Simeone, Chelsea chuyển nhượng cho có chứ không đặt nhiều mục tiêu. Vậy mà với những nguyên liệu cấp 2, Conte đưa Alonso và Moses ra ánh sáng, tạo ra đôi cánh trong sơ đồ 3-4-3 thống trị luôn giải Ngoại hạng Anh.
Sang mùa thứ hai, khi mọi thứ còn chưa bắt đầu, tin đồn sa thải Conte đã có, chưa kể còn các dự báo rằng Chelsea sẽ thảm hại. Và đúng là Chelsea thua ngay trận đầu, các vấn đề ngoài luồng thì rất nhiều. Thế mà Conte với bản lĩnh cứ đưa đội bóng đi qua hết chướng ngại này đến chướng ngại khác.
Ví von giống như cảnh Conte vác cả một cái xe mang tên Chelsea trên lưng, ngã xuống lại lóp ngóp đứng dậy đi tiếp, chứ không đầu hàng, khiến những kẻ muốn vùi ông xuống hố sâu không thể vùi được. Antonio Conte mệt, rất mệt, nhưng ông là kiểu HLV mà người ta càng muốn dìm ông chết, thì ông càng phải sống.
Than ôi! Đường trần khắc nghiệt, chỉ Conte ở đó. Một ngày ông dừng bước ở London, cũng chỉ bởi đường trần đâu có gì ngoài lừa dối và mệt mỏi trên vai?