Mỗi đội bóng mạnh thường có một giải đấu đi liền với lịch sử của họ. Với Real Madrid, giải đấu ấy chính là Cúp C1/Champions League. Khi Real được bình chọn là CLB xuất sắc nhất thế kỷ 20, người ta dựa vào 7 chiếc Cúp C1/Champions League mà họ đạt được trước năm 2000 chứ không phải là vì số lần vô địch La Liga mà khi ấy họ đang giữ kỷ lục.
Mỗi cầu thủ, HLV nào đến Madrid, Chủ tịch của Real đều dắt anh ta đến phòng truyền thống, nơi họ có một ngăn chứa riêng các chiếc cúp C1/Champions League. Nhiệm vụ của nhân vật ấy là mang thêm một chiếc cúp nữa về bổ sung vào “cái kho” tại Bernabeu. Fabio Capello hai lần bị sa thải sau khi mang về chức vô địch La Liga chính là vì ông đã không thành công ở Champions League.
Vicente del Bosque giúp Real gành chức vô địch Champions League thứ tám và thứ chín. Trong đêm Zinedine Zidane tung cú vô lê thần sầu vào lưới Leverkusen, câu đầu tiên Florentino Perez nói với các cầu thủ trong bữa tiệc muộn là: “Mùa sau, chúng ta phải lấy cú Decima”.
Real đã chờ đến hơn 10 năm để có chức vô địch Champions League thứ 10. Và chính thành tích ấy đã cứu lấy Carlo Ancelotti. Nhưng một năm sau không có cúp, Ancelotti liền bị sa thải.
Khi Cristiano Ronaldo bảo một chức vô địch Champions League của Real Madrid có ý nghĩa hơn cú đúp vô địch quốc nội, anh không hề có ý hạ thấp vinh quang của Barcelona như một số báo chí phương tây đã cố xuyên tạc. Ý của anh rõ ràng hơn: Nếu phải chọn giữa Champions League và hai chiếc cúp trong nước thì Real tất nhiên sẽ chọn Champions League.
Real đối đầu với Atletico, đấy sẽ là lúc tất cả những gì tương phản nhất chạm trán nhau. Đội bóng vô địch Champions League nhiều nhất lịch sử chạm trán với đội bóng chưa vô địch giải đấu danh giá nhất châu lục lần nào. Atletico hai lần vào chung kết và cả hai lần đều cách chức vô địch chỉ một phút mong manh. Lần đầu năm 1974 khiến họ có biệt danh là “con nhộng”. Lần thứ nhì cách đây hai năm khiến họ nung nấu ý định báo thù đến tận bây giờ.
Diego Simeone và các học trò cố lẩn tránh từ “báo thù”, ông sợ nó sẽ trao thêm cho Atletico thêm chút gánh nặng. Nhưng Diego Forlan, một cựu tiền đạo Atletico, thì nói thẳng trong bài viết cho tờ The National ở tận UAE ngay sau khi Atletico có vé vào chung kết: “Thầy trò Simeone sẽ vào sân với tâm trạng báo thù. Nó thôi thúc họ chiến đấu”.
Trong truyện kiếm hiệp, khi một cao thủ vào trận với tâm thế báo thù, họ sẽ thi đấu theo kiểu... liều chết. Khi ấy, sơ hở của họ sẽ lộ ra nhiều hơn. Hãy nhìn hành trình vào chung kết của cả hai, Atletico đã căng sức ra để đấu với những đội cực mạnh, từ PSV (vừa bảo vệ thành công chức vô địch Hà Lan), Bayern Munich cho đến Barcelona. Họ đã trổ hết tất cả sức lực và sở trường ra để đến được San Siro. Còn Real đến Milan với trạng thái của một kẻ cưỡi ngựa xem hoa nhiều hơn. Họ vẫn là một ẩn số.
Việc Atletico đánh bại những ứng cử viên sáng giá nhất của Champions League khiến cho mọi người dành cho họ rất nhiều thiện cảm. Các HLV và cầu thủ trung lập nhìn chung vẫn chọn Atletico cho cửa vô địch. Người ta còn bàn về cái gọi là “công lý” trong bóng đá khi Atletico đã cách chức vô địch ở Lisbon có nửa bước chân.
Có thể Atletico là ứng cử viên thật. Nhưng Real Madrid có sở trường là họ sinh ra để đá Champions League. Và đã vào chung kết, gã khổng lồ ấy rất ít khi bỏ qua. Mà ba trận chung kết gần nhất, họ đều có Zinedine Zidane trên một vai trò gì đó.