Khi Gary Lineker bình luận trên kênh BT Sport về phản ứng của Jose Mourino sau pha bỏ lỡ của Marcus Rashford ở trận đấu với Young Boys, cựu tiền đạo này có nói: “Nếu như tôi thấy HLV của mình phản ứng như vậy thì tôi sẽ rất điên tiết.” Câu nói của huyền thọai này khiến nhiều người phải lắc đầu ngán ngẩm. Nói theo ngôn ngữ bình dân thì đấy là “thọc gậy bánh xe”, còn nếu nói cho lịch sự một chút thì Lineker có vẻ không hiểu chuyện. Hệt như một kẻ chứng kiến người ta đã ngã xuống giếng mà còn ném đá.
Ở vị trí của mình, Lineker biết thừa mối quan hệ căng thẳng của các cầu thủ Man United với Jose Mourinho. Và thay vì điều hòa nó, ông được dịp là phải đổ thêm ít xăng dầu cho cháy mạnh thêm. Nên nhớ, việc một HLV chán nản với một pha bỏ lỡ của tiền đạo là rất bình thường. Quan trọng ở chỗ tiền đạo đó phải làm gì để thay đổi tình huống.
Trong cuốn tự truyện “Tôi là Zlatan” của mình, Zlatan Ibrahimovic đã kể về cái cách anh đi chinh phục cảm xúc của Mourinho. Anh ghi bàn, ghi bàn liên tục, nhưng mà Mourinho vẫn không cười. Ibra cố ghi bàn thật đẹp, nhưng Mourinho vẫn không cười. Và anh thề sẽ khiến ông cười. Cho đến một ngày trong trận đấu cuối cùng của Serie A 2008/09 với Atalanta. Phút 80 và tỷ số khi ấy là 3-3 và chỉ còn có 10 phút nữa, sau đường chuyền của Hernan Crespo, Ibra đã đánh gót ngoạn mục để nâng tỷ số lên 4-3. Từ xa, anh thấy Mourinho nhảy nhót, Ibra mỉm cười sung sướng. Mourinho là chuyên gia kích thích đội bóng, nhưng cách làm của ông rất tà đạo.
Khi đối diện với cách làm ấy, với kẻ bản lĩnh thì điều đó sẽ luôn giúp cho mọi người chơi tốt hơn khả năng thực sự của họ. Nhưng với kẻ yếu bóng vía, nó sẽ khiến mọi thứ đi vào ngõ cụt, cùng với thêm nhiều phản kháng và khiến mọi thứ như lò lửa. Lineker nói rằng ông “sẽ điên tiết về phản ứng của Mourinho”, thì xin lỗi đấy là đồ trẻ con so với những gì Mourinho từng làm.
Một ngày trước khi Ibrahimovic đến gala để nhận cú đúp giải thưởng Cầu thủ nước ngoài xuất sắc nhất và Cầu thủ xuất sắc nhất Serie A mùa 2008/09, nhưng Inter thì đang bị dẫn 0-2. Mourinho đã đến và nói: “Nghe nói mai nhận giải hả? Biết nói gì chưa?”. Ibra trả lời: “Chưa, thế phải nói gì?”. “Hãy nói tôi xấu hổ quá.” Sau đó Mourinho thòng thêm: “Tôi nghĩ cậu nên mang giải thưởng ấy mà về tặng mẹ mình, mẹ cậu đá bóng chắc còn hay hơn cậu.” Và thế là Ibra điên lên, hiệp 2 anh ghi bàn giúp Inter gỡ hòa.
Một tiền đạo khi bỏ lỡ cơ hội đối mặt với thủ môn, HLV bực bội thì đó luôn là “chuyện thường ngày ở huyện”. Quan trọng là khi đó bạn sẽ làm gì? Cắn răng lao lên mà chiến đấu, quyết tâm khẳng định không trận này thì trận sau sẽ ghi bàn? Sụp đổ và mất luôn sự tự tin trước khung thành? Tức giận rồi chửi bới ông thầy, và rồi vẫn tiếp tục bỏ lỡ? Phản ứng đầu tiên là của kẻ bản lĩnh, phản ứng thứ hai là của kẻ yếu đuối, và phản ứng thứ ba là của một tên thất phu “đầu to óc quả nho.”
Marcus Rashford có muốn làm kẻ yếu đuối hay muốn làm kẻ thất phu không? Đương nhiên là không. Nhưng nếu như các cầu thủ M.U ai cũng thích yếu đuối hay chửi bới, chứ ít bản lĩnh đương đầu, thì không quá khó hiểu khi đây là tập thể tệ nhất mà Mourinho từng dẫn dắt. Còn nữa, chính câu phát biểu của Lineker đã tố cáo chính giới truyền thông Anh và những cây bình luận ở xứ sương mù. Tất cả đang “thập diện mai phục” Mourinho, dù cả những điểm nhỏ nhất và bình thường nhất.
Trong một bảng đấu cam go có cả Juventus và Valencia, vẫn giành vé vào vòng 1/8 trước 1 vòng đấu, hãy khen Quỷ đỏ trước đã!