Một năm về trước, cũng vào thời gian này của mùa bóng, Luis Enrique luôn tự tin khi nhìn về băng ghế huấn luyện của mình. Ông biết chỉ cần ra hiệu lệnh, cầu thủ ông cần sẽ vào sân và thực hiện đúng yêu cầu được giao. Ngày ấy số cầu thủ “chính thức” của Barca luôn dao động từ 13-14 người. Tức là 11 người sẽ đá chính, 3 người sẽ vào sân thay người, vừa duy trì nguồn thể lực cho các vị trí thường xuyên đá chính, vừa thay đổi thế trận trên sân cho phù hợp.
Trên con đường chinh phục Champions League mùa trước, Xavi không còn đá chính, nhưng vẫn giữ vai trò hết sức quan trọng. Từ tứ kết trở đi, Xavi luôn được tung vào sân trong hiệp 2, gần như lúc nào Barca cũng đang dẫn trước. Tức là Barca sẽ tấn công dồn dập để có bàn dẫn trước, sau đó Xavi vào sẽ giúp Barca giữ lợi thế bằng cách tái lập cách chơi kiểm soát bóng quen thuộc. Lúc ấy, đối phương cần bàn gỡ mới là đội phải tốn sức, còn Barca cứ đủng đỉnh cầm bóng trong khả năng cầm bóng và giữ nhịp phi thường của Xavi.
Tương tự như thế, Barca luôn có một Jeremy Mathieu sẵn sàng vào sân thay người. Chiều cao của hậu vệ người Pháp giúp Barca hóa giải những pha tạt bóng và những đường chuyền dài của đối thủ, đồng thời đẩy Javier Mascherano lên đá cao hơn một chút, cùng với Sergio Busquets tạo thành một cặp tiền vệ đánh chặn. Tức là chỉ một sự thay đổi người, Barca dễ dàng chuyển từ thế công sang thế thủ.
Hay như Pedro Rodriguez, luôn cống hiến rất nhiều khi vào sân bởi khả năng di chuyển không mệt mỏi. Nếu Barca bị dẫn trước, Pedro vào sân sẽ giúp Barca chuyển sang chơi với 4 tiền đạo, tức là dốc toàn lực tấn công.
Bây giờ, mọi thứ không còn như thế nữa. Khi Enrique nhìn về băng ghế huấn luyện, Xavi và Pedro đã không còn ở đó. Quân số của Barca vẫn giữ nguyên với sự xuất hiện của Aleix Vidal và Arda Turan, nhưng kỳ thực “biên chế hữu dụng” trong tay Enrique đã giảm đi. Trong những trận đấu quan trọng, Barca đều dùng một đội hình xuất phát. Đội hình ấy, tương tự như bài học của Real Madrid mùa trước, sẽ phát huy sức mạnh kinh khủng khi CLB đang có phong độ tốt và có được sự hưng phấn. Nhưng khi gặp khó khăn, những cầu thủ đã chai lỳ do phải ngồi dự bị quá lâu không thể phát huy tác dụng mong muốn.
Arda Turan là một ví dụ như thế. Tiền vệ người Thổ Nhĩ Kỳ là hạt nhân trong đội hình Atletico vô địch La Liga và vào đến Champions League hai năm trước. Nhưng anh vừa bị một bộ phận không nhỏ các cule biến thành “vật thế thần” vì sự xuất hiện của anh thay cho Ivan Rakitic khiến Barca để mất thế trận và thua luôn ở El Clasico, khởi đầu cho một cuộc sa sút.
Vấn đề là Arda Turan đâu có phải Xavi. Anh đâu thể thấu hiểu Barca và triết lý của đội bóng như tiền vệ huyền thoại. Trông anh lạc lõng trong môi trường mới hoàn toàn dù đã ăn tập hơn nửa năm. Aleix Vidal được trao nhiều kỳ vọng, rốt cục cũng chả thể lấy được vị trí của Daniel Alves. Việc các cầu thủ dự bị không phát huy tác dụng mong muốn dẫn đến hai hệ lụy.
Một, Barca không có cách thay đổi cục diện khi trận đấu diễn ra theo chiều hướng bất lợi cho họ.
Hai, các cầu thủ chính thức của Barca bị bào mòn sức lực vì không có được những khoảng nghỉ cần thiết.
Tất cả những điều đó đang khiến Barca tạm thời rơi vào cơn khủng hoảng hiện nay. Việc thay người xuất sắc đã giúp Enrique tìm được chỗ đứng ở Nou Camp. Nhưng bây giờ, chỗ đứng ấy đang bị đặt dấu hỏi bởi ông không nhìn thấy nhiều hy vọng khi nhìn về chỗ ngồi của những cầu thủ dự bị.