Ngày ấy, cuộc khủng hoảng kinh tế tồi tệ nhất lịch sử chưa tràn qua Tây Ban Nha. Ngày ấy, bản quyền truyền hình chưa nhiều và chưa được phân chia phi lý cùng cực như hiện nay. Đấy là khoảng thời gian đẹp nhất không chỉ của Serie A mà còn của La Liga, nơi luôn có 3-4 ứng viên tranh nhau chức vô địch.
Nếu chỉ nói về tiền bạc, Real thậm chí còn kém cả Valencia. Đấy là năm 2000, Florentino Perez chỉ vừa đắc cử chủ tịch, chưa phù phép bán sân tập Ciudad Deportivo lại cho thành phố Madrid và Real vẫn còn là con nợ lớn nhất ở Tây Ban Nha. Năm ấy, khái niệm galacticos chưa ra đời và Perez chưa phá kỷ lục chuyển nhượng để mang Luis Figo về theo đúng lời hứa khi tranh cử.
Cũng năm 2000, Valencia còn loại Barca ở bán kết, tức là 3/4 đại diện ở vòng 4 đội mạnh nhất đến từ La Liga. Nhưng 3 đội này đều phải cạnh tranh vô cùng vất vả ở trong nước bởi Deportivo rất mạnh, chưa kể những kẻ phá bĩnh như Sociedad hay Celta Vigo.
Trận chung kết 14 năm trước, nếu đặt lên bàn cân thì cầu thủ Real chưa chắc hơn được Valencia. Santiago Canizares được xem là một trong những thủ môn hay nhất thế giới bấy giờ còn Iker Casillas chỉ mới nổi, Gaizka Mendieta là ngôi sao sáng nhất ở Champions League năm ấy, Kily Gonzalez là cơn lốc ở cánh trái trong khi Claudio Lopez là một “sát thủ phản công”.
Khi ấy, Valencia cũng là điểm đến mơ ước của nhiều cầu thủ giỏi. Pablo Aimar đã từ chối rất nhiều đề nghị hậu hĩnh để khoác áo Valencia. Cầu thủ giỏi của chục năm trước cũng rải đều ở các đội bóng mạnh. Deportivo có Rivaldo, sau đó là Diego Tristan, Walter Pandiani, Fran, Juan Valeron...
Nhưng bây giờ, La Liga đã điêu tàn đến mức không thể nhận ra. Deportivo, Sociedad và Celta Vigo kiêu hùng ngày nào đều đã từng xuống hạng. Valencia trụ được ít lâu rồi cũng sa sút không phanh đến khi Unai Emery xuất hiện, nhưng cũng chỉ dám mơ Top 3.
Nói thế để thấy thành tựu của Aletico mùa này tuyệt vời đến mức nào. Trước mùa này, Real và Barca đã liên tiếp chạm mốc 100 điểm. Có những mùa mà khoảng cách từ đội xếp thứ 3 lên 2 đội bóng này còn xa hơn là khoảng cách để nhóm rớt hạng. Các HLV của 18 đội còn lại đều buông súng, có những người chủ động tung đội hình ra đá, chấp nhận bảo toàn lực lượng để dành cho những trận tiếp theo.
Thành công của Atletico không hề là báo hiệu cho một cuộc thay đổi, nó chỉ là nỗ lực đáng ghi nhận của một tập thể tuyệt vời, được dẫn dắt bởi một HLV kỳ tài là Diego Simeone mà thôi. Real sẽ càng mạnh hơn khi Ancelotti bước vào năm thứ 2. Barca sẽ trở lại khi không còn lụp chụp thay HLV cấp cứu như hồi đầu mùa này nữa.
Và như thế, Liga rất có thể sẽ trở lại với kịch bản cũ, trừ phi Atletico làm nên một điều kỳ diệu còn lớn hơn năm nay. Nhưng điều kỳ diệu hiếm khi tới 2 lần!
Nước chảy chỗ trũng
Khi cơn lũ khủng hoảng kinh tế quét qua, Real có sự bảo trợ của Hoàng gia, có sức mạnh chính trị của Perez. Barca có cả “quốc gia” Catalonia đứng sau chống lưng. Nhưng CLB chơ vơ còn lại ngập chìm trong khủng hoảng. Các ngôi sao cứ thế mà đến Real, Barca hoặc tìm ra nước ngoài.