Vậy mà người ta vẫn tìm tận nơi để cố mời ông trở lại ĐTQG, tham dự World Cup. Phải có cả thư tay lẫn điện đàm từ... tổng thống, để ông biết chắc rằng đấy không phải là trò đùa. Ông “đành” trở lại. Và ông tỏa sáng, không phải chỉ ở một mà những hai kỳ World Cup liên tiếp, với các kỳ tích đã đọng mãi trong lịch sử.
Ông là Roger Milla, huyền thoại của bóng đá Cameroon. Gần 20 năm sau khi đoạt giải “Cầu thủ xuất sắc nhất châu Phi”, ông vẫn ghi bàn trên sân cỏ World Cup. Khi Milla trở thành cầu thủ già nhất từng ghi bàn ở World Cup, thì trên sân có những cầu thủ - cả đồng đội (như Marc Vivien Foe của Camerron) lẫn đối phương (như Vladimir Beschastnykh của Nga) - còn chưa chào đời lúc ông khoác áo ĐTQG lần đầu tiên!
Cũng là lão tướng, nhưng lại thành công trong một vai trò rất cần sức trẻ như Roger Milla; cũng đã xa rời bóng đá đỉnh cao trong suốt nhiều năm trước khi trở lại và tỏa sáng ở đẳng cấp cao nhất, lịch sử bóng đá còn có một huyền thoại khác nổi tiếng hơn nhiều. Đó là Ferenc Puskas - nhân vật mà FIFA đang dùng tên của ông để đặt cho giải thưởng bàn thắng đẹp nhất thế giới hàng năm. Vì biến cố lịch sử vào năm 1956, ngôi sao Puskas đã đi khỏi Hungary và phiêu bạt trong suốt một thời gian dài. Ông bị FIFA treo giò ở phạm vi toàn cầu, theo yêu cầu của Hungary. Ông không có CLB. Thế rồi, khi mời Puskas thi đấu, người ta không hề thắc mắc xem ông có còn phong độ đỉnh cao hay không. Chỉ cần một câu: “Việc của anh là tập cho ra trò, bắt đầu từ ngày mai”.
“Ngày mai” ấy của Puskas chính là cái ngày bắt đầu sự nghiệp lần nữa, ở CLB Real Madrid, khi ông đã ở tuổi “băm”. Đấy là một sự nghiệp huy hoàng, kéo dài 8 năm với 5 chức vô địch La Liga và 3 Cúp C1. Ông được mời cả vào… ĐT Tây Ban Nha. Từng là thành viên chủ chốt trong “đội bóng vàng” Hungary khét tiếng ở thập niên 1950, nhưng nói về sự nghiệp bóng đá đỉnh cao của Puskas thì phải nói về những năm tháng huy hoàng ở Real nhiều hơn. Những năm tháng mang danh “lão tướng”!
Ngay bây giờ, người ta choáng ngợp trước sự thể hiện của lão tướng Cristiano Ronaldo, không phải vì CR7 xuất sắc, mà chủ yếu vì ít ai ngờ được rằng anh vẫn đang xuất sắc như thế, ở độ tuổi này. Già ư? Chưa phải quá già. Hết thời ư? Cũng không hẳn. Rất có thể sau này, điều đáng nói nhất về Cristiano Ronaldo lại không hề là những gì mà cả thế giới đã biết suốt hơn chục năm qua. Cũng như người ta chỉ thích biết về Puskas hoặc Milla với những gì họ làm được sau khi tưởng đã kết thúc sự nghiệp.
Điều chưa được biết về Ronaldo có thể là kỷ lục về số lần vô địch Cúp C1/Champions League, mà trước mắt là “đồng kỷ lục” với Francisco Gento, nhưng không loại trừ khả năng còn hơn cả Gento. Đấy có thể là kỷ lục về số lần đoạt Quả bóng vàng - nhiều hơn cả siêu sao Lionel Messi. Đấy cũng có thể là chức vô địch duy nhất trong lịch sử ĐT Bồ Đào Nha mà Ronaldo góp công đem về (giải Nations League mà UEFA đang tổ chức lần đầu). Vâng, tất cả đều chưa xuất hiện. Nhưng cũng chính vì những điều vĩ đại ấy vẫn chưa xuất hiện, nên Ronaldo chưa thể dừng lại. Đấy chính là những động lực tuyệt vời để siêu sao người Bồ Đào Nha hướng đến những việc “đội đá vá trời”, không thể tin được, trong những suy nghĩ thông thường. Tài năng thì miễn bàn rồi. Nhưng động lực và niềm tin mới là những thứ quý hơn để Ronaldo hướng tới những chỗ vĩ đại mà chúng ta... hiện vẫn chưa biết!