Lượt đi tại Vinh, SLNA thắng tưng bừng tới 4-1. Các CĐV của họ nói vui với nhau: “Năm ni mà không vô chung kết nữa thì các cầu thủ SLNA về đi chăn tru (trâu) hết đi”. Họ có một niềm tin mãnh liệt! Tin không phải chiếc vé vào chung kết đã nằm trong túi, mà tin là khi quân nhà cứ đá “sung”, cứ đá hết mình như thế thì kết quả thế nào vẫn cứ sướng và các CĐV cũng chịu hết.
Hôm qua, Quảng Nam FC và SLNA đã tạo ra một trận cầu tận hiến tại Tam Kỳ. 6 bàn thắng được ghi theo những cách khác nhau nhưng suy cho cùng, đấy là những bàn thắng mang lại thứ cảm xúc cần có trong bóng đá. Các CĐV xứ Nghệ hẳn đã mở cờ trong bụng vì đội bóng của họ đã biến “giấc mộng con” lọt vào chung kết Cúp QG đã trở thành hiện thực. Tấm vé ấy có thể xem là một “gói kích cầu” để những ai quan tâm tới cái tên SLNA vốn cứ nhàn nhạt trôi đi sau chức vô địch V.League năm 2011 đánh thức lại con tim.
Tấm vé ấy cũng đáng được xem là động lực lớn lao cho những cậu bé còn ăn tập ở lò Sông Lam, bởi ít nhất họ sẽ có được những hình ảnh để nhớ, để nói và có mục tiêu để phấn đấu thay vì “lửng lơ con cá vàng” như suốt thời gian dài vừa qua. Dĩ nhiên, các CĐV SLNA đã có quyền mơ đến một chiếc cúp khi nó chỉ còn cách có… 2 trận đấu nữa và nó không xa diệu vợi vì đối thủ ở chung kết là một B.BD rất “vừa miếng”.
Người Nghệ vẫn nói: “Giận thì giận, thương thì thương mà đã thương rồi thì thương cho chắc!”. Cho nên, khi SLNA thắng bằng lối chơi nhiệt huyết, nhiều CĐV cũng mong rằng, đội bóng của họ “đừng như con thỏ nọ đứng đầu chuồng, khi vui giỡn bóng mà khi buồn thì bỏ đi”.