Xét về tài trí, uy danh, Nguyễn Văn Sỹ không hề thua kém với các đồng nghiệp như: Phan Thanh Hùng, Lê Huỳnh Đức, Nguyễn Hữu Thắng hay Hoàng Anh Tuấn. Thậm chí, ở Văn Sỹ là sự tổng hòa tính cách của tất cả các vị HLV trẻ tài năng của bóng đá Việt Nam. Ông Sỹ cũng theo quan điểm “đức trị” của đàn anh Phan Thanh Hùng. Cựu danh thủ thành Nam cũng có nét tinh quái giống như các ông Lê Huỳnh Đức, Hoàng Anh Tuấn. Và nhà cầm quân này cũng có khả năng thu phục nhân tâm giống như HLV Nguyễn Hữu Thắng.
Người ta bảo, Nguyễn Văn Sỹ là một HLV biết mình, biết người và vô cùng cầu thị. Ông không ngần ngại học tập những điểm mạnh của đồng nghiệp và biến nó thành thứ vũ khí của mình. Chẳng thế mà, ở mùa giải này, không ai khác, chính Nguyễn Văn Sỹ mới là người đánh bại được cả ba “danh tướng”: Phan Thanh Hùng, Hoàng Anh Tuấn và Lê Huỳnh Đức.
Ở V.NB, vì thương Văn Sỹ mà đám học trò cắn răng thi đấu. Và cũng vì nể thầy mà trong suốt thời gian dài, dù V.NB không lương, không thưởng nhưng chẳng có hiện tượng rã đám, đình công. Xét về điểm này, người ta thấy ông Sỹ đã thành công trong việc đắc nhân tâm, thổi vào học trò sự khát khao thi đấu, ý thức nghề nghiệp.
Nhưng, một cây chẳng làm nên non. Một mình Văn Sỹ không thể trở thành lực đỡ cho con tàu đang mất phanh khỏi tụt dốc. V.NB ngày một sa sút dù Văn Sỹ vẫn đầy tự trọng nghề nghiệp.
Bất lực vì đội bóng đang khủng hoảng và đặc biệt là đối diện với rất nhiều những điều “khó nói”, nhưng tuyệt nhiên người ta không thấy Văn Sỹ than khó, kể khổ. Ông hiểu, mình đang là chỗ dựa cuối cùng của cầu thủ, của đội bóng giữa cơn bão tố.
Văn Sỹ bảo, “tôi không được phép gục ngã”. Vâng, hy vọng rằng, người hùng Văn Sỹ sẽ không cô độc.