NUỐT NƯỚC MẮT VÀO TRONG
8 tháng trước khi ngồi vào chiếc ghế HLV trưởng ĐT Việt Nam, Nguyễn Hữu Thắng đã phải nếm trải cú sốc cực lớn trong đời mình khi người cha thân yêu đột ngột ra đi. Những ngày cuối tháng 6/2015, nhà cầm quân này gầy đi trông thấy, anh thường tự giam mình trong phòng, ánh mắt đặc quánh thất thần và buồn phiền bởi phải hứng chịu nỗi đau quá lớn.
Suốt cuộc đời của mình, ông Thắng luôn xem bố mẹ là động lực cực lớn nhằm làm việc để thoát khỏi sự khổ cực trong những năm tháng tuổi thơ sống dưới căn nhà tập thể cũ ở đường Lê Lợi (TP.Vinh).
Ông Thắng kể rằng, mình không thể nào quên quãng thời gian mới 13-14 tuổi khi bố mẹ thường xuyên xin làm tăng ca tại nhà máy in Nghệ An để có thêm tiền cho các con ăn học. Đặc biệt, trong mỗi bữa cơm của gia đình, bố mẹ thường ăn rất ít để nhường cơm cho các con. Những hình ảnh, câu chuyện như thế ám ảnh ông rất nhiều và đã tiếp thêm động lực để cựu danh thủ này vươn lên thoát khỏi cái nghèo.
Và đến khi Nguyễn Hữu Thắng xây được căn nhà bề thế 4 tầng tại đường Trần Huy Liệu (TP.Vinh) để đón bố về sinh sống thì cú sốc gia đình ập đến. Người bố ra đi quá đột ngột khiến HLV này bị suy sụp tinh thần rất nhiều bởi suốt quãng thời gian trước đó, hằng ngày người cha vẫn khỏe mạnh, đạp xe tập thể dục hay đến sân Vinh xem con trai dẫn dắt SLNA thi đấu.
Vừa có được cơ ngơi khang trang, đã phải nói lời vĩnh biệt cha trong khổ đau thì đến người nổi tiếng là mạnh mẽ như Hữu Thắng cũng khó cầm lòng được trước nỗi đau quá lớn.
VÀ LỜI HỨA VỚI GIA ĐÌNH
Bố mất khi Nguyễn Hữu Thắng chuẩn bị cho bước ngoặt lớn trong sự nghiệp của mình, đó là sang Đức - nơi có nền bóng đá phát triển bậc nhất thế giới - để tu nghiệp. Điều này hoàn toàn thực tế bởi tại Đức, ông có rất nhiều bạn bè và các mối quan hệ có thể trợ giúp mình trong quá trình học tập nâng cao tay nghề.
Còn nhớ, năm 2012, ông từng đưa cả gia đình sang Đức vừa du lịch, vừa thăm cơ sở vật chất trong hoạt động bóng đá tại trời Âu. Chuyến đi đó càng thôi thúc ông sang đó để bồi đắp thêm kiến thức cho mình.
Nhưng vì cú sốc bố mất, ông Thắng đã quyết định hủy kế hoạch nói trên để ở nhà chịu tang. “Tôi không thể ra đi lúc này được. Với tôi, bố là tấm gương để mình học tập về sự nỗ lực vươn lên trong cuộc sống nên khi cha mất, tôi vô cùng hụt hẫng. Trước đây, bố tôi không chịu ở nhà cao đẹp mà vẫn bám trụ tại căn nhà tập thể cũ của gia đình. Đến khi tôi xây nhà mới xong, ông mới đồng ý về ở cùng. Và chẳng được bao lâu thì ông ra đi mãi mãi khiến tôi đau đớn vô cùng”, HLV Hữu Thắng nói.
Thương bố và muốn được ở nhà nhang khói cho người đã khuất nên Hữu Thắng đã hứa với gia đình sẽ không xuất ngoại nữa, hoãn toàn bộ kế hoạch học tập tại Đức. Cũng vì không ra nước ngoài mà ông Thắng mới có cơ duyên với chiếc ghế HLV trưởng ĐT Việt Nam. “Tôi nhận lời làm HLV trưởng ĐT Việt Nam vì vẫn được làm việc và sinh sống ở dải đất hình chữ S, hoàn toàn không có cảm giác xa nhà"/.
"Lên tuyển làm việc, chắc chắn sẽ có nhiều khó khăn, vất vả nhưng cái nghiệp đã gắn chặt với mình nên khi nhận được lời mời từ VFF, tôi cảm thấy rất hào hứng và coi đó là vinh dự cực lớn”, ông Thắng bộc bạch như vậy sau khi đặt bút ký vào bản hợp đồng 2 năm dẫn dắt ĐT Việt Nam.
Làm theo ý nguyện của bố Khi bắt đầu theo nghiệp HLV, Nguyễn Hữu Thắng đã được bố khuyên nhủ cần phải nỗ lực nhiều trong mọi hoàn cảnh để đạt đến đỉnh cao sự nghiệp. “Ngày còn sống, cha đã từng nắm tay tôi với ước mơ con mình có một ngày được dẫn dắt ĐT Việt Nam. Bao năm qua, tôi luôn xem lời nhắn nhủ đó là mục tiêu để cố gắng làm việc và đến bây giờ mới hoàn thành ý nguyện đó của ông”, nhà cầm quân này tiết lộ. “Bố chú Thắng mất, tôi rụng rời chân tay” Vừa cùng U23 Việt Nam trở về sau SEA Games 28 (hồi tháng 6/2015), Quế Ngọc Hải ngỡ ngàng khi nghe tin bố của HLV Nguyễn Hữu Thắng qua đời. Lâu nay, trung vệ trẻ này vẫn xem Nguyễn Hữu Thắng là thần tượng của mình. Quế Ngọc Hải đã bộc bạch: “Nghe tin ông mất, chú Thắng buồn, còn tôi thì rụng rời chân tay. Chú Thắng đã dạy tôi nhiều bài học về cách vượt qua những khó khăn cuộc sống và hãy lấy bố mẹ làm động lực sống và làm việc! Tôi trưởng thành như ngày nay cũng nhờ rất nhiều ở sự dạy dỗ của chú Thắng”. |
(còn nữa)