Chẳng biết từ bao giờ tôi trót lòng yêu bóng đá nữa. Có lẽ kỷ niệm đầu tiên về trái bóng tròn là khi tôi lên 7 tuổi. Cứ lúc nào bố mẹ khóa cổng, sang nhà hàng xóm coi đá banh trên truyền hình là tôi lại chèo tường đi theo. “World Cup Italia 1990, một mùa hè đổ lửa”, những câu nói trên báo đài khi ấy cứ văng vẳng trong tâm tưởng của tôi.
Năm 1995, thế hệ vàng của Việt Nam lần đầu tiên giành huy chương sau khi bóng đá nước nhà hội nhập trở lại khu vực. Lũ trẻ chúng tôi khi ấy phát cuồng với chiếc áo in tên những thần tượng như Hồng Sơn, Huỳnh Đức… Tôi yêu Thể Công giống như cách mà các bạn trẻ yêu thích HA.GL hiện tại.
Lớn lên, tôi vào nam sinh sống. Cái này mà tên gọi Thể Công chìm vào trong những trang lịch sử của bóng đá nước nhà cũng là lúc mà tôi cũng như bao cổ động viên khác cảm thấy buồn rầu tiếc nuối. Và để ngọn lửa tình yêu với trái bóng tròn không dập dắt, tôi quyết định chọn Becamex Bình Dương, dù rằng tôi sống và làm việc ở TP.HCM.
Lúc mới tham gia hội CĐV thì vui lắm. Nhưng tiếc rằng, những bất cập trong hệ thống điều hành của hội CĐV mà chúng tôi quyết định tách ra và thành lập nên nhóm với tên gọi Ultras Bình Dương. Bởi chúng tôi quá ấn tượng với các bạn Ultras của Malaysia hay Thái Lan…
Đơn đề nghị gửi BTC sân Gò Đậu với mong muốn mang trống vào sân của nhóm CĐV của B.Bình Dương
Nhưng không biết có phải cũng vì cái tên ấy hay không mà hết những lý do này đến lý do khác, chúng tôi hay bị gặp trở ngại trên chính Gò Đậu, sân nhà của B.Bình Dương. Nhiều lúc cũng cảm thấy chạnh lòng khi hội CĐV chúng tôi bị nghĩ rằng là những người quá khích. Dù chúng tôi luôn đồng hành, sát cánh và cháy hết mình với đội bóng thân thương.
Nguyên GĐKT Lê Thụy Hải, người nổi tiếng là khó tính đã nói rằng: “Các cháu (Hội CĐV) mới là những người yêu đội bóng thật sự”.
Với một đội bóng như B.Bình Dương thì việc có được những cổ động viên nhiệt huyết đáng ra phải đáng quý lắm chứ? Vậy không hiểu sao vì lý do gì mà BTC sân Gò Đậu vẫn làm khó hội CĐV chúng tôi suốt một năm qua? Thậm chí mới đây, chúng tôi còn làm đơn cam kết và xin phép được vào sân cổ vũ nhưng cũng chẳng nhận được hồi âm từ BTC sân.
Số đông hội CĐV chúng tôi đa phần là công nhân, sinh viên nghèo… Thậm chí còn phải dành dùn từng đồng ít ỏi để mua vé, theo chân đội đi tiếp lửa trên sân khách. Với những gì mà chúng tôi đnag thể hiện thì hội CĐV xứng đáng với tên gọi cầu thủ số 12.
Bóng đá sẽ chết nếu không có khán giả.
Bạn là một CĐV, một cầu thủ, một người yêu mến bóng đá Việt Nam... Bạn muốn thể hiện quan điểm, góc nhìn của mình thông qua những con chữ? Hãy gửi bài viết của bạn tới địa chỉ mail [email protected] và chia sẻ những ý kiến của mình với chúng tôi. |